Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 662: Người phụ nữ xấu xa tự tìm chết, hậu quả rất khủng khiếp (4)



Hàn Nhã Thanh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ba người đàn ông hiển nhiên coi cô như người của “mình nên cũng mặc kệ cô.

Ba người đều đeo mặt nạ, nhìn không thấy tướng mạo, nhưng dáng vẻ của bọn họ đều rất vạm vỡ, Hàn Nhã Thanh đặc biệt chú ý đến dáng người và dáng đi của họ.

Sau khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bọn họ lên xe, xe trực tiếp chạy, trên xe hiến nhiên có tài xế.

Xem ra họ có rất nhiều người.

Vốn dĩ xe của bọn họ đậu ở một gốc cây, biển số bị chặn lại, khi xe của bọn họ vừa mới nổ máy, trước khi rời đi, Hàn Nhã Thanh đã nhìn được biển số.

Xe vừa rời đi, Hàn Nhã Thanh liên lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cảnh sát.

Hàn Nhã Thanh biết nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, bây giờ cô đã bị tóm gọn.

Trong số họ có ít nhất bốn người, bốn người đàn ông, vạm vỡ, ít nhất đêu mạnh mẽ, nói không chừng còn có đồng bọn khác.

Dù đã luyện tập nhưng cô cũng chưa chắc là đối thủ của họ, nếu cô đoán không nhầm thì trên xe của họ hẳn phải có vũ khí.

Trong trường hợp này, những gì cô có thể làm là gọi cảnh sát.

Vốn dĩ tất cả những chuyện này đều là do Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên bày ra để hãm hại cô, vừa rôi Hàn Nghiên Nghiên cũng cố ý đem cô đến cho người ta bắt cô, cho nên lúc này, Hàn Nhã Thanh không thể lấy thân mạo hiểm vì Hàn Nghiên Nghiên.

Cô báo cảnh sát thay cho Hàn Nghiên Nghiên đã là rất tốt rồi.

Đương nhiên Hàn Nghiên Nghiên vẫn không biết sau khi Lưu Vũ cho người bắt cô thì rốt cuộc là muốn làm gì?

Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu người đó bắt được cô, nhất định sẽ ngay lập tức liên lạc với Lưu Vũ.

Lúc đó Lưu Vũ biết bọn họ thực sự là đang bắt giữ Hàn Nghiên Nghiên, bắt nhầm người, kế hoạch thất bại, những người đó nhất định sẽ thả Hàn Nghiên Nghiên, Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh hy vọng cảnh sát sẽ đủ nhanh để bắt được tất cả những người đó.

Khi Hàn Nhã Thanh gọi cảnh sát, cô không chỉ cung cấp biển số xe mà còn mô tả đặc điểm của thủ phạm, không nhìn rõ mặt nhưng những đặc điểm cơ thể đôi khi cũng rất quan trọng.

Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh không biết biển số xe là giả, vả lại những người đó đều là kẻ tái phạm, khi rời đi, họ đều tránh sự theo dõi.

Cho nên cảnh sát không thể nhanh chóng tìm ra những người đó.

Vả lại Hàn Nhã Thanh cũng đánh giá quá cao nhân tính của Lưu Vũ.

Sau khi bọn cướp bắt được người, đi được một đoạn thì gọi cho Lưu Vũ!

Bọn họ nói với Lưu Vũ đã bắt được rồi.

Lưu Vũ nghe nói đã bắt được người thì sướng đến phát rồ, trực tiếp bảo bọn họ làm theo kế hoạch, làm một đoạn video thật tốt, rồi trực tiếp đăng video lên mạng.[truyện online]

Lưu Vũ muốn huỷ hoại Hàn Nhã Thanh trực tiếp và hoàn toàn.

Lưu Vũ thậm chí cũng không nghĩ tới việc đi qua xem tận mắt, bà còn không có hỏi kỹ càng, bà rất muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh khổ

sở, sống không bằng chết.

Cho nên bà không muốn chậm trễ nữa, bà cảm thấy càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng tốt!

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ đắc ý cười: “Bọn họ đã bắt được Hàn Nhã Thanh rồi, tiếp theo Hàn Nhã Thanh sẽ phải chịu lấy đau khổ,

mới 12 giờ, còn vài tiếng nữa là rạng sáng ngày mai, sau khi bị đám người đó giày vò mấy tiếng đồng hồ, cho dù Hàn Nhã Thanh vẫn còn mạng,

cô ta cũng không có mặt mũi mà gặp người."

“Ở đó có bao nhiêu đứa?” Ánh mắt Hàn Trung Dung lóe lên, không nhịn được mà hỏi một câu.

“Làm sao? Ông đau lòng sao?” Lưu Vũ nhìn ông đầy bất mãn, ánh mắt u ám.

“Một con quái vật xấu xí, sao tôi lại thấy đau lòng cho nó chứ? Tôi chỉ hỏi thôi, tôi chỉ muốn biết có bao nhiêu người trong số họ?” Sắc mặt Hàn Trung Dung hiển nhiên có chút ghét bỏ, nhưng ông lại có chút hưng phấn lạ thường.

Nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt ông, Lưu Vũ hiểu được ông đang suy nghĩ gì, khóe môi Lưu Vũ không khỏi cong lên.

“Tôi không biết cụ thể, nhưng theo tôi biết thì có ít nhất mười người, những người đàn ông đó đều là hung thần ác sát, nhất định không phải là loại thương hoa tiếc ngọc, sau khi bị bọn họ giày vò vài tiếng, Hàn Nhã Thanh có lẽ không chết thì cũng tàn phế.” Lời nói của Lưu Vũ tuy tàn nhẫn, nhưng khi nói ra, trên mặt lại nở một nụ cười.

Tuy nhiên Lưu Vũ không biết, Hàn Nhã Thanh không phải người bị những kẻ tàn ác đó bắt đi, mà chính là cô con gái ruột của bà —— Hàn Nghiên Nghiên.

Lưu Vũ không biết Hàn Nghiên Nghiên đã lẻn xuống lâu.

Nếu như Lưu Vũ không nóng lòng muốn hại Hàn Nhã Thanh, chỉ cần bà còn có chút nhân tính như vậy, nếu như hỏi thêm một câu, Hàn Nghiên Nghiên sẽ không bị bắt nhầm đi.

“Bà nói xem, liệu họ có ghét Hàn Nhã Thanh, không muốn chạm vào cô ta không? Nếu vậy, kế hoạch của chúng ta có bị ảnh hưởng gì không?” Khi Hàn Trung Dung nghe được lời của Lưu Vũ, ông không có chút nào là không đành lòng, mà là lo lắng những người đó không động đến Hàn Nhã Thanh, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.

“Không. Mặc dù Hàn Nhã Thanh xấu nhưng cô ta có thân hình đẹp, là kiểu mà mọi đàn ông đều muốn, trong trường hợp này, dáng người của cô ta quan trọng hơn khuôn mặt. Đừng lo, họ nhất định sẽ làm hài lòng Hàn Nhã Thanh” Lưu Vũ rõ ràng rất hiểu điểm này ở đàn ông.

“Mấy canh giờ còn lại của đêm nay nhất định sẽ khiến Hàn Nhã Thanh sống không bằng chết, tối nay bọn họ sẽ trực tiếp đăng video lên mạng, khi đó mọi người sẽ thấy đoạn video Hàn Nhã Thanh bị rất nhiều người đàn ông tra tấn, ông nghĩ Hàn Nhã Thanh còn mặt mũi nào sống sao?” Lưu Vũ càng nói càng tự hào, càng nói càng cao hứng: “Thành thật mà nói, tôi rất nóng lòng được xem màn kịch thú vị ngày mai.”

“Bà nói như vậy, tôi hơi ngứa ngáy đấy.” Hàn Trung Dung nghe Lưu Vũ nói, trên mặt nhàn nhạt tăng lên vẻ khêu gợi kỳ quái.

Hàn Trung Dung duỗi tay ra, trực tiếp ngăn Lưu Vũ trong vòng tay, sau đó cúi đầu hôn bà, nhếch mép tà mị: “Nào, chúng ta cũng chơi đùa thật vui đi.”

Hàn Trung Dung luôn luôn dâm đãng, có lúc thích giở trò chơi nhiều kiểu, chơi ở ngoài, có khi thì lại chơi ở nhà.

“Ghét.” Lưu Vũ cố ý trừng mắt nhìn ông, trông có chút bất mãn, nhưng trong giọng nói kia lộ ra rõ ràng sự giận dỗi.

Hai người trực tiếp lăn lộn trên giường, bắt đầu giày vò nhau mà không biết con gái mình đang...

Sau khi Hàn Nhã Thanh gọi cảnh sát, cô lại gọi cho Đường Lăng...

Mặc dù đã hơn 12 giờ đêm, nhưng điện thoại đổ chuông hai lần, Đường Lăng đã trả lời.

“Nhã Thanh, chuyện gì vậy?” Giọng nói của Đường Lăng nghe rất rõ ràng, hiển nhiên anh còn chưa ngủ.

“Anh có thể tìm cho em hai vệ sĩ không?” Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Hàn Nhã Thanh rất lo lắng.

Hàn Nhã Thanh sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho ông cụ Hàn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv