Lúc này, Hàn Nhã Thanh không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, phải nói là Hàn Nhã Thanh không ngờ mấy người bọn họ lại tàn nhẫn, sẽ tán tận lương tâm như vậy.
“Chú, thím nghe thấy tiếng động, cho nên ra ngoài nhìn xem, con đứng đây làm gì?” Lưu Vũ nhìn Hàn Nhã Thanh, hai mắt liền lóe lên, vô thức nhìn về hướng phòng của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh không phải vừa mới về phòng rồi sao? Tại sao không vào? Hàn Nhã Thanh có phát hiện ra gì không?
“À, ông nội đã ngủ rồi, tôi định về, không muốn làm phiền chú hai và thím hai.” Hàn Nhã Thanh giả vờ cái gì cũng không biết, trở về rất tự nhiên.
Nhưng mà Lưu Vũ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta đã sắp xếp người trong phòng chờ Hàn Nhã Thanh, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không về phòng? Muốn đi?
Vậy kế hoạch của bà ta không phải sẽ bị phá hủy sao!!
"Con muốn đi đâu? Đây mới là nhà của con, muộn như vậy rồi, con gái như con ra ngoài rất nguy hiểm, hay là đừng về nữa." Lưu Vũ đương nhiên không muốn Hàn Nhã Thanh đi, Lưu Vũ biết khoảng thời gian này Hàn Nhã Thanh chưa từng về đây, luôn sống ở bên ngoài.
Lưu Vũ đã từng cho người theo dõi Hàn Nhã Thanh, nhưng đều bị Hàn Nhã Thanh bỏ rơi hết.
Hôm nay không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội này, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Hàn Nhã Thanh đi như vậy.
Lưu Vũ vừa nói vừa bước ra ngoài, định kéo Hàn Nhã Thanh lại, nhưng cơ thể Hàn Nhã Thanh lắc qua liền tránh được.
“Cảm ơn thím hai quan tâm, nhưng mà tôi về sẽ an toàn hơn.” Câu nói của Hàn Nhã Thanh rõ ràng có ý tứ.
Lưu Vũ nghe cô nói thế thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta thấy Hàn Nhã Thanh nhất quyết muốn rời đi, có lẽ Hàn Nhã Thanh đã phát hiện ra gì đó rồi, Lưu Vũ nhanh chóng nhìn Hàn Trung Dung, nháy mắt với Hàn Trung Dung.
Hàn Trung Dung hiểu ý, sửng sốt, sau đó gật đầu với bà ta.
Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Hàn Nhã Thanh thầm cười khẩy trong lòng, chẳng lẽ họ đang muốn ép cô trở về phòng?
“Chú hai, tôi khuyên chú trước khi làm gì cũng phải nghĩ cho rõ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Hàn Trung Dung, mỉm cười: “Các người muốn ép buộc tôi về phòng...”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi dừng lại, nhìn sắc mặt của hai người nhanh chóng thay đổi, nụ cười khẩy nơi khóe môi càng sâu hơn: "Chỉ dựa vào các người, thật sự không có bản lĩnh đó."
“Không tin, các người có thể thử xem?” Hôm nay Hàn Nhã Thanh thật sự không muốn chơi đùa với bọn họ, cũng thật sư không muốn ra tay với bọn họ.
Những gì cô nói rất rõ ràng, nhưng một số người hết lần này đến lần khác không tin, hết lần này đến lần khác không nghe.
Lưu Vũ nháy mắt với Hàn Trung Dung, sau đó trực tiếp nhào tới Hàn Nhã Thanh, cùng lúc đó Hàn Trung Dung cũng nhào tới Hàn Nhã Thanh.
Hai người một trái một phải, muốn bắt Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, khi hai người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ chân lên, bịch bịch hai cái rồi trực tiếp đá hai người trở lại phòng.
“Đã sớm nói với hai người rồi, các người hết lần này đến lần khác đều không nghe, vậy thì không trách tôi được.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Vũ bò một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.
Bà ta thấy Hàn Nhã Thanh đã xuống lầu rời đi rồi, bà ta liền lo lắng: "Mau, mau gọi cho bọn họ, bọn họ còn có mấy người đang ở bên ngoài."
“Tôi không có số điện thoại của bọn họ, bà gọi đi.” Hàn Trung Dung lúc này còn chưa đứng dậy được, nằm kêu đau trên đất.
Hàn Nhã Thanh đã từng tập võ, chỉ cần một cú đá là có thể đối phó với người đàn ông có cơ thể gần như bị kiệt quệ như ông ta.
Lưu Vũ cầm điện thoại, tìm số, sau đó nhanh chóng bấm gọi.
"Bà sao thế? Sao đên giờ rồi còn chưa đưa người đến?" Người bên ngoài rõ ràng đã không kiên nhẫn chờ đợi nữa, giọng nói rất dữ tợn khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.
“Cô ta chạy rồi, Hàn Nhã Thanh chạy rồi, cô ta ra ngoài rồi, các người ở bên ngoài cản cô ta lại, trực tiếp đưa cô ta đi đi.” Lưu Vũ vội vàng nói qua điện thoại, bà ta vốn tưởng rằng đêm nay Hàn Nhã Thanh sẽ không ra ngoài, cho nên mới cho người lẻn vào và lặng lẽ đợi trong phòng Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã ra ngoài, mọi việc dễ dàng xử lý hơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cô.
Bà ta không tin Hàn Nhã Thanh còn có thể chạy thoát.
“Biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ta trốn thoát, các người nhớ chuẩn bị phần tiền kia, đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Người đó nghĩ đến phần tiền kia nên quyết định không so đo với bà ta nữa.
“Ừm, đến lúc đó, các người trực tiếp đăng video lên mạng, tôi thấy video thì sẽ giao cho các người số tiền kia.” Khi Lưu Vũ nói ra lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút tàn nhẫn, bà ta muốn triệt để phá hủy Hàn Nhã Thanh, triệt để…
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đã đi xuống lầu và ra khỏi đại sảnh, sau đó cô nhìn thấy một bóng người trong góc.
Bóng người đó lén lút mờ ám, ở góc đó đang nhìn trộm về phía bên này.
Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó là Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, Hàn Nghiên Nghiên ở đây làm gì?
Không đúng, Hàn Nghiên Nghiên ở đây? Vậy ai đang ở trong phòng của cô?
Cô vốn tưởng Hàn Nghiên Nghiên đang ở trong phòng cô.
Hàn Nhã Thanh chợt nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trước đây cô vẫn nghĩ.
Hàn Nghiên Nghiên đang đợi Hàn Nhã Thanh, cô ta biết kế hoạch tối nay của Lưu Vũ, cô ta biết trong phòng Hàn Nhã Thanh có hai người đang ẩn nấu, dựa theo kế hoạch thì khi Hàn Nhã Thanh trở về phòng, hai người đó sẽ trói Hàn Nhã Thanh lại và mang đi.
Lưu Vũ bảo Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng đừng ra ngoài. Nhưng Hàn Nghiên Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ trò hay như vậy.
Cô ta muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị bắt đi như thế nào, sau đó cô ta còn muốn nhìn Hàn Nhã Thanh...
Nhưng tại sao Hàn Nhã Thanh lại đi ra một mình?
Hơn nữa còn đi ra nghênh ngang như vậy? Không có chuyện gì hết sao?
Còn hai người trong phòng của Hàn Nhã Thanh đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bị Hàn Nhã Thanh nhìn thấu kế hoạch của họ rồi? Hàn Nhã Thanh muốn chạy trốn?
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Hàn Nhã Thanh chạy trốn.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh chuẩn bị rời đi, Hàn Nghiên Nghiên chạy nhanh tới, cô ta muốn ngăn Hàn Nhã Thanh lại, nhưng lại sợ hành động của mình quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh sẽ nghi ngờ.
“Chị, muộn như vậy rồi, chị muốn đi đâu vậy?” Hàn Nghiên Nghiên giả vờ đi ngang qua chào Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh cũng không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Hàn Nghiên Nghiên cũng quá giả tạo rồi, ai có mắt đều nhìn ra được.
“Chị, đúng lúc em cũng muốn ra ngoài, chúng ta ở cùng đi?” Nếu là bình thường, Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ rất tức giận, nhưng lúc này, cô ta cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục đến gần Hàn Nhã Thanh.
Kỳ thực Hàn Nghiên Nghiên cũng quá gấp gáp rồi, chuyện này là do Lưu Vũ sắp xếp, nếu như Hàn Nghiên Nghiên thông minh thì không nên xen vào.