Cô ta muốn xem xem đến lúc đó Hàn Nhã Thanh sẽ khống chế thế nào?
Hôm nay Hàn Nhã Thanh chết chắc rồi!
"Nghe nói nhà họ Hàn phá sản, Hàn thị đã sớm bị Dương thị thu mua lại, giờ cậu ba Dương sắp kết hôn với chị tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với cô Hàn, cho nên cô Hàn đây là nghèo đến độ bắt đầu đi vơ vét rồi." Cổ Linh Linh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cố ý kinh ngạc kêu lên, cô ta cố tình cao giọng, âm lượng đủ để đám người xung quanh nghe được.
Mới nghe đến vơ vét đồ, mọi người đều vây xung quanh.
"Đây là Hàn Nhã Thanh? Cô tiểu thư nhà họ Hàn đó hả? Trời ạ, đúng là xấu thật, xấu như vậy còn mặt mũi đòi lấy cậu ba Dương?" Hàn Nhã Thanh gần đây quá nổi tiếng, rất nhiều người nhận ra cô.
"Chẳng thế, cô ta như vậy, ai mà dám cưới chứ, nửa đêm đang ngủ tỉnh dậy nhìn thấy chắc tưởng mình gặp ma."
"Cậu ba Dương chọn Cô Cổ là đúng, việc này không thể trách cậu ba Dương được."
"Đã xấu rồi, còn trộm đồ, trời ạ, người như vậy sao còn để cô ta sống trên đời."
Mọi người nói ngày một khó nghe.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
"Cô ta trộm cái gì thế?" Có người thấy trong tay Hàn Nhã Thanh không có bất cứ thứ gì, không kìm được hỏi một câu.
"Là..." Cổ Linh linh nghe thấy có người hỏi, đang định đáp lời thì Cổ Doanh Doanh đã giữ cô ta lại: "Em cũng không biết rõ thì đừng nói lung tung."
Tình cảnh này, có những lời không cần bọn họ phải mở miệng.
"Một chiếc vòng ngọc, trị giá hơn 60 tỷ." Người bán hàng lúc này lại càng cho rằng Hà Nhã Thanh đã trộm mất chiếc vòng ngọc cho nên nói rất chắc chắn.
"Ý của cô là, tôi trộm vòng ngọc của các cô?" Hàn Nhã Thanh hơi ngước mắt lên, nhìn về phía người bán hàng, khóe môi mấp máy, gằn từng chữ nói.
Lúc này, giọng nói của cô không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
"Có đúng hay không, kiểm tra sẽ biết." Người bàn hàng kia đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, thân thể cứng đờ, bèn sửa miệng lại.
"À, vậy cô nói xem kiểm tra thế nào?" Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người bán hàng, giọng nói nhẹ nhàng mà thản nhiên.
"Lục soát người, nếu cô trộm, nhất định sẽ giấu trên người, chỉ cần lục soát người của cô sẽ rõ." Người bán hàng cảm thấy việc này thực ra rất đơn giản.
"Soát người? Cô có tư cách?" Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, ánh mắt trầm xuống, soát người cô? Thật bạo dạn.
"Hàn Nhã Thanh, cô trộm đồ nên mới không dám cho người ta lục soát người đúng không?" Cổ Linh Linh không nhịn được kêu lên.
Cô ta vừa nói vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán tiếp.
"Đúng rồi, nhất định là cô ta trộm, cho nên mới không dám cho soát người, nếu cô ta không trộm thì cần gì phải sợ."
"Soát đi, soát người cô ta, để tất cả mọi người thấy Cô Hàn này không biết xấu hổ đến mức nào."
"Trong cửa hàng các người không có camera à?" Đối diện với những lời mắng chửi khó nghe, Hàn Nhã Thanh vẫn không hề bị ảnh hưởng, lúc nói những lời này, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn Cổ Doanh Doanh một cái.
Bắt được vẻ đắc ý nơi khóe môi Cổ Doanh Doanh, Hàn Nhã Thanh âm thầm cười khẽ trong lòng, xem ra, camera của cửa hàng này có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
"Camera của chúng tôi vừa hay bị hỏng, mới báo nhân viên đến sửa." Người bán hàng liền giải thích một câu.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, được lắm, đã vậy, cô sẽ khiến chuyện này càng đặc sắc hơn.
Chuyện sáng nay, cô còn chưa tìm Cổ Doanh Doanh tính sổ, giờ bọn họ lại định gài bẫy cô tiếp, vậy thì đừng trách cô.
Chỉ hy vọng tiếp sau đây, bọn họ có thể chịu đựng được.
"Cô Hàn, xin lỗi, bọn tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi, giờ không còn cách nào khác, mong cô Hàn có thể hiểu cho." Thái độ của một nhân viên rõ ràng đã mềm mỏng hơn nhiều.
"Cô nói nhảm với cô ta nhiều thế làm gì, cứ lục soát thẳng đi, cái vòng nhất định còn ở trong người cô ta." Hai nhân viên khác nói, đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, định lục soát cô.
Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn hai người kia, đối diện với ánh mắt của cô, hai người kia rõ ràng đờ ra.
Sau khi họ dừng lại, Hàn Nhã Thanh liền bước thẳng vào bên trong, ngồi lên một chiếc ghế cao, liếc mắt nhìn người nhân viên đang đứng trong quầy, trầm giọng nói: "Báo cảnh sát."
"Hả?" Người nhân viên kia rõ ràng sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ta trộm đồ còn muốn báo cảnh sát?
"Trường hợp này theo tình tự bình thường không phải các người nên báo cảnh sát à?" Hàn Nhã Thanh nhìn bộ dạng ngẩn ra của cô ta, cũng tốt bụng nói thêm một câu.
"Đúng rồi, mất đồ thì nên báo cảnh sát chứ, tự khám xét người là không đúng, huống hồ, trong cửa hàng có bao nhiêu người như vậy, camera của các cô lại hỏng, làm sao các cô khẳng định là cô Hàn trộm?" Trong đám người vây xem cuối cùng cũng có người nói một câu phải trái.
"Không phải cô ta trộm chẳng nhẽ là Cô Cổ trộm? Nhà họ Cổ giàu như vậy, cô Cổ sắp gả vào nhà họ Dương, chẳng lẽ còn đi trộm một chiếc vòng?" Có điều, lập tức có người phản bác lại lời nói của người kia.
"Cô Cổ là thiên kim nổi danh ở thành phố A này, sao có thể đi trộm linh tinh được."
"Tôi cũng đề nghị báo cảnh sát." Cổ Doanh Doanh đương nhiên mong việc này càng ầm ĩ càng tốt, Hàn Nhã Thanh sẽ càng mất mặt.
Hàn Nhã Thanh khẳng định không biết, chiếc vòng ngọc kia đang ở trong túi xách của mình.
Chờ cảnh sát tới, chỉ cần lục soát là có thể tìm thấy chiếc vòng tay trong túi Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó sẽ rất đặc sắc.
Một chiếc vòng hơn 60 tỷ, đủ để ngồi tù.
Hàn Nhã Thanh có vết nhơ này, Dương Tầm Chiêu sẽ càng không cần đến cô ta nữa.
Cổ Doanh Doanh càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng hài lòng.
"Được, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát." Cổ Linh Linh cầu còn không được, dù sao chiếc vòng ngọc kia cũng là do tự tay cô ta bỏ vào trong túi Hàn Nhã Thanh.
"Chị Lưu, làm thế nào bây giờ?" Hai nhân viên đang định xoát người Hàn Nhã Thanh đều nhìn về phía người nhân viên đứng trong quầy.
Kỳ thực, họ cũng không định làm to chuyện, chỉ cần lấy lại đồ là được.
"Cô Hàn, cô thực sự muốn báo cảnh sát ư?" Chị Lưu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa nãy trong cửa hàng chỉ có mấy người bọn họ, ba nhân viên là họ chắc chắn sẽ không lấy, hai vị tiểu thư họ Cổ kia nhất định cũng sẽ không.
Cho nên người bị tình nghi nhiều nhất chính là Hàn Nhã Thanh.
Nếu báo cảnh sát, thực ra sẽ vô cùng bất lợi cho cô.
"Cô báo cảnh sát đi, cảnh sát tới, tôi sẽ phối hợp." Hàn Nhã Thanh liếc cô ta một cái, vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, giọng nói không có bất cứ điểm gì khác lạ.
"Nếu cô Hàn đã kiên quyết muốn báo cảnh sát thì chúng tôi cũng đành phải báo thôi." Chị Lưu thấy Hàn Nhã Thanh kiên quyết như vậy cũng không nói thêm gì nữa, đành cầm điện thoại lên báo cảnh sát.