"Ba, chú Lý cũng giống ba, đều mang những mô hình kia cho bảo bối rồi, sao có thể để ba lấy ra cho Minh Hạo phá được?" Phạm My nghe lời ông cụ nói, khóe môi không nhịn được co rút.
"Mấy cái mô hình kia quan trọng, hay là tâm trạng của cháu cố của ba quan trọng?" Ông cụ Đường hơi hừ một tiếng: "Nếu ông ta không cho, cho dù tranh ba cũng phải tranh lấy."
"Ba, ba đi tranh, con đoán ba tranh đủ, nhưng mà, nếu ba để Minh Hạo đi lấy, chú Lý có thể sẽ cho, đứa bé Minh Hạo này làm người ta quá thích, chú Lý lại vô cùng thích trẻ con, chắc chắn sẽ không từ chối Minh Hạo." Phạm My nghĩ nghĩ, lại nói ra một đề nghị rất được.
Mấy người đều cho rằng Đường Minh Hạo đi chơi mô hình rồi, cũng không lo lắng gì nữa.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh hiểu rõ Đường Minh Hạo, cô biết chuyện này chắc chắn không xong như vậy.
Đường Minh Hạo vốn rất nhạy cảm, đối với các vấn đề của ba lại càng nhạy cảm, cho nên lời nói của Dương Tầm Chiêu nhất định đã bị Đường Minh Hạo ghim trong lòng rồi.
Nếu như cô đoán không sai, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này hẳn là ngồi trong thư phòng nghĩ làm cách nào đối phó với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh biết, Đường Minh Hạo vốn đã không đồng ý với Dương Tầm Chiêu, vừa rồi lại nghe Dương Tầm Chiêu nói mấy cái kia, cô nghĩ, tiếp theo, có lẽ sẽ có một trận đại chiến.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này đúng là đang ở thư phòng, nhưng mà cậu bé không ghép mô hình, mà phát ngốc nhìn những mô hình trước măt.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vô cùng thích mô hình, có mô hình, cậu bé có thể quên hết những chuyện cần thiết khác, có đôi khi chơi mô hình, cậu bé còn quên ăn quên ngủ.
Nhưng mà, bây giờ cậu bé là ngẩn người với đống mô hình trước mặt.
Vốn là, cậu bé đã nghĩ xong kế hoạch muốn khảo nghiệm Dương Tầm Chiêu, ngày hôm qua, cậu bé còn giảm nhẹ một cái khó, nhưng mà bây giờ cậu bé quyết định muốn tăng độ khó.
Dương Tầm Chiều không thích cậu bé, cậu bé cũng không thích Dương Tầm Chiêu đâu, nếu Dương Tầm Chiệu không thể thông qua khảo nghiệm của cậu bé, cậu bé sẽ không để mẹ gả cho Dương Tầm Chiêu đâu.
Cậu bé quyết định, lập tức mở khảo nghiệm với Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu, ông đợi mà tiếp chiêu đi!!!
Lúc này, Dương Tầm Chiêu vừa mới kết thúc họp báo, vừa đi ra khỏi công ty không nhịn được đột nhiên lạnh run lên một cái.
Dương Tầm Chiêu nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, mặt trời lớn như vậy, trời nóng như vậy, sao anh lại cảm thấy rùng mình chứ?
Sau đó Hàn Nhã Thanh đến thư phòng, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Minh Hạo chơi mô hình sẽ quên những thứ không vui vừa rồi, nhưng không ai hiểu con bằng mẹ.
Trong thư phòng, Đường Minh Hạo lúc này đã bắt đầu ghép mô hình của mình, Hàn Nhã Thanh tiến vào, Đường Minh Hạo không ngẩng đầu, cũng không nói gì.
Hàn Nhã Thanh ngồi một bên, không quấy rầy cậu bé, lẳng lặng chờ cậu bé.
Đường Minh Hạo không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện, trong phòng chỉ có tiếng Đường Minh Hạo ghép mô hình.
"Mẹ, mẹ không cần phải cứ ở bên cạnh con, con chơi một lát nữa rồi sẽ ra ngoài." Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đường Minh Hạo cũng buông mô hình trong tay ra, mở miệng trước.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Hàn Nhã Thanh nhìn cậu bé, là giọng điệu thương lượng và hỏi thăm, cô rất rõ bạn nhỏ Đường Minh Hạo khác với các bạn nhỏ khác.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất thông minh, rất có chủ kiến, nhưng mà đôi khi là quá nhạy cảm, đặt biệt là chuyện liên quan đến ba.
Cô biết, mặc dù bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn nói muốn khảo nghiệm Dương Tầm Chiêu, nhưng trong nội tâm của cậu bé nhất định rất khát vọng tình thương của cha này, cũng bởi vì khác vọng, mới có thể càng cẩn thận, mới có thể càng muốn xác nhận.
Rất rõ ràng, mấy lời hôm nay của cậu ba Dương đã làm tổn thương tâm linh bé nhỏ của bé.
"Mẹ là muốn nói chuyện ông ấy với con sao?" Đường Minh Hạo là một đứa bé thông minh, nhưng mà đứa bé càng thông minh lại càng mẫn cảm, huống chi tình huống của bé vốn đã có chút đặc biệt.
Lúc này, Đường Minh Hạo trực tiếp dùng từ “ông ấy”, hơn nữa lúc nói đến chữ “ông ấy”, rõ ràng có phần bài xích.
"Con không muốn chuyện về anh ấy sao?" Hàn Nhã Thanh đương nhiên nghe ra được sự bài xích của bé, giọng điệu chậm lại.
Đường Minh Hạo chỉ mím môi, không lên tiếng, ý tứ bài xích rất rõ ràng.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lóe lên một cái, đêm qua Dương Tầm Chiêu tìm đến cô, Đường Minh Hạo cũng không bài xích Dương Tầm Chiêu, hơn nữa, cô nhìn ra được lúc ấy Đường Minh Hạo thật ra có chờ mong.
"Nếu con không muốn nói về anh ấy, vậy chúng ta không nói nữa." Hàn Nhã Thanh biết, lúc một người đang cố gắng bài xích một chuyện, bạn càng khuyên, người ta càng bài xích.
Cho nên, cô cảm thấy nếu như bây giờ Đường Minh Hạo không muốn nói, vậy thì cô cũng không nên miễn cưỡng bé.
"Mẹ..." Đường Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt ẩn ẩn mấy phần giận dữ còn có mấy phần tổn thương: "Ông ấy nói ông ấy ghét trẻ con, ông ấy không cần con cái."
Lời nói Đường Minh Hạo dừng một chút, lại nói: "Con biết có những người không thích trẻ con, bọn họ cho rằng trẻ con phiền phức, sợ trẻ con ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, cho nên bọn họ mới không cần con cái, người như vậy gọi là DINKS."
Đường Minh Hạo dù sao cũng là một đứa bé, tâm sự giấu trong lòng, cảm giác cũng không tốt gì, cho nên lúc bé nhìn thấy Hàn Nhã Thanh sắp phải rời đi thì gọi cô lại.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, xoay người nhìn bé, trong lòng thầm than, đứa nhỏ này chính là quá thông minh, hiểu nhiều quá, thậm chí cả DINKS bé cũng biết? Thế mà lại biết rõ ràng, cặn kẽ như vậy!!
Gia đình Double Income No Kids quả thật đều là không muốn con cái một cách chủ động, nhưng mà cô cảm thấy Dương Tầm Chiêu không phải người như vậy.
"Mẹ biết, con vừa rồi nghe được lời của anh ấy nói trong lòng khó chịu, suy nghĩ của con rất có lý, nhưng mà mẹ cũng có một số suy nghĩ, con muốn nghe không?" Hàn Nhã Thanh lần nữa quay lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất, mặt đối mặt nhìn bé.
"Ừm." Đường Minh Hạo gật đầu, đối với mẹ từ trước đến nay bé đều tôn trọng..
"Sau này mẹ có thể không thể sinh em bé nữa, cũng chính là, con và em gái không thể có thêm em trai hay em gái nhỏ nữa, cái này, mẹ đã nói với Dương Tầm Chiêu, mà đến bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn không biết sự tồn tại của con và em gái, cho nên, anh ấy nói những lời đó, thật ra là vì mẹ." Chuyện thành như vậy, Hàn Nhã Thanh biết những lời nói hôm nay của Dương Tầm Chiêu là vì cô.
"Nhưng mà ông ấy nói ông ấy ghét trẻ con, không muốn có con cái." Rất rõ ràng, Đường Minh Hạo rất để ý lời nói này của Dương Tầm Chiêu.
Cho dù là ông ấy vì mẹ, ông ấy cũng không thể nói ghét trẻ con, không cần con cái như vậy chứ?
Lời kia quá tổn thương người! Không, là quá tổn thương bé!!
"Anh ấy không biết sự tồn tại của các con, nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ không nói như vậy, nếu như anh ấy biết anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với các con thật tốt." Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, cậu ba Dương không có việc gì nói lời tuyệt tình như vậy làm gì? haizzz?
"Ông ấy sẽ đối xử với chúng con như đối với mẹ sao?" Đường Minh Hạo ngước mắt, nhìn về phía mẹ, nhẹ giọng hỏi một cậu.
Hàn Nhã Thanh liền giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu: "Đúng."
Cô cảm thấy nếu như Dương Tầm Chiêu biết sự tồn tại của hai đứa con nhất định sẽ rất thích bọn nó.