"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cậu nhóc Tầm Chiêu kia khác với ông cụ Dươnng, cậu ta biết làm việc đúng mực." Phạm My lúc đang nhìn chằm chằm ti vi liếc Hàn Nhã Thanh một cái, con ngươi hơi lóe lên, bà ta nhìn ra được bây giờ Thanh Thanh có chút căng thẳng.
Cho nên, lời này của bà ta mặc dù nói với bà cụ Đường, nhưng cũng là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe.
"Ừm, tốt nhất là thế, nếu không, tuyệt không thể tha cho cậu ta." Bà cụ Đường hơi hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lúc này Tầm Chiêu mở họp báo nhất định là muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng, cậu ta biết rõ sự thật, sẽ không thiên vị ông cụ Dương." Phạm My nói lời này rồi lại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh một cái
Phạm My nghĩ, trên họp báo như vậy, Dương Tầm Chiêu có thể làm được đến điểm ấy cũng không dễ dàng.
Khóe môi bà cụ Đường hơi mấp máy, không nói gì thêm, suy nghĩ của bà và Phạm My không khác nhau lắm, trên họp báo như vậy, không ai dám nói lung tung, cũng không ai dám nói quá rõ mọi chuyện.
Hơn nữa, Dương Tầm Chiêu lúc này mở họp báo, bà ta cũng không dám hy vọng quá nhiều, chỉ cần Dương Tầm Chiêu không nói ra điều gì gây bất lợi cho Thanh Thanh là được rồi.
"Cậu Dương, lúc này cậu mở họp báo, là có lời gì muốn nói với mọi người sao?" Lúc này, phóng viên đối mặt với Dương Tầm Chiêu, cũng có chút cẩn thận, không dám nói lung tung.
"Đúng." Dương Tầm Chiêu chậm rãi gật đầu, trả lời khẳng định lại trực tiếp.
"Vậy lúc này cậu Dương mở họp báo, là vì ông cụ và bà cụ Dương sao?” Bởi vì Dương Tầm Chiêu chọn lúc này quá trùng hợp, đúng vào lúc ông cụ Dương gặp chuyện không may.
Cho nên, mọi người đều cho là anh vì hai người lớn nhà họ Dương.
Dù sao lúc trước Hàn Nhã Thanh bị người mắng ác đến như vậy, anh vẫn không ra mặt giải thích cái gì, mà bây giờ video ông cụ Dương giả vờ bị thương vừa tung ra, anh đã vội vàng mở họp báo rồi, cái này quả thật rất dễ làm người hiểu lầm.
"Cậu Dương, vết thương của ông cụ Dương rõ ràng là giả dối, với tình huống này, cậu Dương vẫn muốn giải thích cho ông cụ Dương sao?" Có một phóng viên đúng là không vẫn không nhịn được, hỏi một vấn đề tương đối sắc bén.
Dương Tầm Chiêu chuyển ánh mắt, nhìn về phía người phóng viên kia, vẻ mặt rất bình tĩnh, không chút tránh né, khóe môi khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Vết thương của ông ấy thật hay giả không liên quan đến tôi."
Lời này của Dương Tầm Chiêu vừa nói ra, toàn trường xôn xao, ông cụ Dương chính là ông nội của Dương Tầm Chiêu bây giờ anh lại nói vết thương của ông cụ Dương dù có thật hay giả cũng không liên quan gì đến anh?
Lời này không thích hợp đâu?
Nhưng mà lúc này cậu ba Dương rất chân thành, hơn nữa thái độ cũng rất kiên quyết.
Lúc này, tất cả mọi người mới nhận ra không đúng, lúc này cậu ba Dương trong họp báo nói ra chuyện như vậy, có phải là thể hiện muốn tách ra với ông cụ Dương hay không?
"Cái đồ hỗn láo này, nó có ý gì chứ? Nó muốn làm gì?" Ông cụ Dương đang xem TV vừa sợ vừa giận, trực tiếp rống thành tiếng: "Tôi cũng là ông nội của nó mà."
Bà cụ Dương càng kinh sợ, bà thế nào cũng không ngờ được Dương Tầm Chiêu lại ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, không phải anh muốn rời khỏi nhà họ Dương chứ?
Trong đại sảnh nhà họ Đường, mấy người cũng đều kinh hãi.
Bà cụ Đường kinh hãi đến mức trừng to mắt, Phạm My đang uống trà, trực tiếp phun một ngụm trà ra.
Người lại Hàn Nhã Thanh lại bình tĩnh nhất, vẫn ngồi yên lặng như trước, lẳng lặng xem TV, không chút phản ứng.
"Cậu nhóc này thật có can đảm nói, có quyết đoán." Ông cụ Đường nhịn không được trực tiếp khen ngợi một cậu, dám nói thẳng trong buổi họp báo như vậy, sợ là cũng không tìm được người thứ hai đâu.
"Lời này của cậu Dương là có ý gì? Ý của cậu Dương là sẽ giúp đỡ Hàn Nhã Thanh sao?" Hiện trường co phóng viên hồi thần lại, nhanh chóng hỏi một câu.
"Không." Dương Tầm Chiêu chuyển mắt, liếc nhìn người phóng viên kia, sau đó nói ra một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn.
Nhất thời, tất cả đều mơ màng, đây là tình huống gì? Không giúp ông cụ Dương, cũng không giúp Hàn Nhã Thanh? Vậy anh mở họp báo là vì cái gì?
"Vậy hôm nay cậu Dương mở họp báo rốt cuộc là vì cái gì?" Có phóng viên nhịn không được hỏi một câu, hỏi ra nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người.
Dương Tầm Chiêu từ trước đến nay an phận, điểm này ai cũng rõ ràng!
Chuyện có thể làm Dương Tầm Chiêu đưa ra họp báo vốn ít lại càng ít, lúc này tất cả mọi người đều đoán không được đến cùng anh có ý gì?
Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên một cái, ánh mắt hơi thay đổi, trực tiếp nhìn thẳng vào ống kính, anh biết rỗ, lúc này anh đang nhìn thẳng vào ống kính, giống như đang trực tiếp nhìn cô.
Trong phòng khách, Hàn Nhã Thanh lúc này đang xem TV, đối mặt với con ngươi của Dương Tầm Chiêu.
"Hôm nay, tôi có mấy câu, muốn nói cùng vợ của tôi." Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng ống kính mở miệng, giọng nói kia không phải rất cao, nhưng lại dường như có một loại kinh ngạc có thể nhanh chóng chạm vào đáy lòng.
Nghe thấy lời này của Dương Tầm Chiêu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cậu ba Dương ở họp báo chỉ là vì nói với vợ của mình mấy lời?
"Người vợ cậu Dương nói là Hàn Nhã Thanh sao?" Có người lấy lại tinh thần, lớn tiếng hỏi.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu cong lên một độ cong đẹp đẽ, cũng không chút do dự, trực tiếp đáp: "Đúng."
Lời của anh dừng một chút, lại giải thích nói: "Chính xác mà nói, bây giờ cô ấy là vợ trước của tôi, là tôi làm không đủ tốt, để cô ấy rời xa tôi.."
Tất cả đều biết trước nay cậu ba Dương bá đạo, cuồng vọng lại cường thế, cậu ba Dương nói mình làm không đủ tốt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
Có thể làm anh nói ra như vậy, nói rõ người này đối với anh mà nói, quá mức đặc biệt hơn nữa còn quan trọng.
"Cậu Dương, nghe ý trong lời ngài là Hàn Nhã Thanh đưa ra yêu cầu ly hôn sao?" Video lúc trước đều vô cùng bất lợi với Hàn Nhã Thanh, bọn họ biết chuyện cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh kết hôn rồi lại ly hôn, nhưng mà chuyện cụ thể, tất cả mọi người không rõ ràng lắm.
"Đúng." Dương Tầm Chiêu cũng không có giải thích quá nhiều, có đôi khi trả lời càng đơn giản lại càng làm cho người ta kinh ngạc, mà trong lời nói của cậu ba Dương cũng không ai hoài nghi, cũng không ai dám hoài nghi, hay là nghi vấn.
"Bây giờ, tôi chỉ muốn nói một câu, tôi Dương Tầm Chiêu cả đời này chỉ có một người vợ, chỉ có cô ý, sẽ chỉ có cô ấy, chỉ có thể là cô ấy." Ánh mắt cậu ba Dương nhìn thẳng vào màn ảnh, từng chữ từng lời cứ như vậy truyền ra, truyền vào trong tai mọi người.
Cũng truyền đến trong tai Hàn Nhã Thanh.
"Cậu Dương, ý của cậu là sẽ phục hôn với Hàn Nhã Thanh Sao?" Lời này của cậu ba Dương rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe hiểu, chỉ là vẫn có người không nhịn được hỏi một câu.
"Đúng, nếu như cô ấy không đồng ý phục hôn với tôi, vậy tôi chỉ có thể cô độc đến già." Hôm nay, tính kiên nhẫn của cậu ba Dương vô cùng tốt, lại từng chữ từng chữ trả lời lại.
Đương nhiên, lời này của anh không phải nói cho phóng viên nghe, mà là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe, anh biết lúc này Hàn Nhã Thanh khẳng định đang xem TV, nhất định có thể nghe được lời của anh.