Lúc trước, cô liều tính mạng nhảy vào phòng của cậu ba Dương, bởi vì cô biết chỉ có con đường này. Nếu lúc ấy có thể chọn thì cô nhất định sẽ không chọc vào Dương Tầm Chiêu đâu!!
"Còn không phải sao? Nhìn những chuyện mà nhà họ Dương đã làm đi." Bà cụ Đường nhắc tới chuyện này không khỏi tức giận.
"Hai ông bà cụ nhà họ Dương làm như vậy hiển nhiên là không biết chuyện đứa bé, nếu như bọn họ biết thì..." Phạm My dừng lại, đôi mắt nhìn về phía hai bảo bối, càng nhìn lại càng thích: "Mọi người nói xem sao hai đứa bé này lại đáng yêu như vậy được chứ, đáng yêu quá đi mất, làm cho người ta vừa nhìn đã thích." Mặc dù bà ta không nói rõ nhưng ý tứ kia tất cả mọi người đều hiểu, nếu như hai ông bà cụ Dương biết được còn không hối hận đến chết hay sao?
"Còn không phải sao, nhìn hai đứa bé kia trái tim của tôi cũng sắp tan ra rồi." Bà cụ Đường vẫn luôn chú ý tới hai đứa bé kia, bà cụ đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, quan sát Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, nhỏ giọng nói ra: "Bà có thể chạm vào hai đứa bé được không?"
Bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt hai đứa bé nên bà cụ Đường sợ bọn chúng không quen, sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa chúng sợ.
"Bà cố, bà qua đây đi." Hàn Nhã Thanh vẫn không trả lời, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đưa tay ra ôm cổ bà cụ Đường, kéo mặt bà cụ về phía mình, sau đó hôn một cái thật mạnh lên mặt bà cụ.
Cơ thể bà cụ Đường lập tức cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng trợn lên, trên mặt không nén nổi sự kích động và mừng rỡ, nói thật, lúc trước bà cụ vẫn cứ lo lắng đứa bé sẽ không thích bọn họ cho nên mới không dám mạo hiểm chạm vào bọn chúng, không ngờ đứa bé còn chủ động hôn mình nữa.
"Bà cố là người thân của bọn cháu, mẹ cháu nói là người thân là có thể ôm một cái cả hôn nữa, nhưng bà cố đã lớn tuổi nên cháu không thể để cho bà cố bế được, nhưng bà cố vẫn có thể hôn cháu nha." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ từ nhỏ miệng đã ngọt, lời nói ra giống như rót mật vào tai người khác vậy.
Bà cụ Đường nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói vậy, kích động đến mức hai mắt rưng rưng nước mắt, đứa nhỏ này quá tri kỷ rồi.
"Ôi chao, sao đứa nhỏ này lại ngoan như vậy chứ? Không được rồi, bà cũng phải ôm một cái, hôn một cái được chứ?" Phạm My kích động chạy tới, nhưng bà ta cũng không ôm hai đứa bé mà là hỏi ý kiến của hai nhóc, bà ta thấy hai đứa bé này vô cùng hiểu chuyện, cũng vô cùng có chủ kiến.
"Bà nội ôm." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất là nhu thuận vươn đôi tay nhỏ ra hướng về phía Phạm My. Phạm My kích động mắt cũng đỏ lên, bà ta nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ cũng lập tức hôn một cái lên mặt Phạm My.
"Ha ha ha, tốt quá, tốt quá." Phạm My vui đến mức cười ngây ngô.
Thật ra bà cụ Đường cũng rất muốn ôm đứa bé nhưng lại không thể tranh với Phạm My được, trong lòng bà cụ Đường thoảng qua một tia hụt hẫng, sau đó ánh mắt bà cụ Đường nhìn về phía Đường Minh Hạo, bạn nhỏ Đường Minh Hạo này cũng rất đáng yêu, cũng rất làm cho người khác ưa thích, nhưng bà cụ Đường cảm thấy đứa nhỏ này quá có chủ kiến nên càng không dám mạo hiểm tự ý làm ra chuyện gì.
Có một số đứa trẻ rất không thích người lạ chạm vào mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Đường Minh Hạo thấy dáng vẻ của bà cụ Đường như vậy, hai mắt lấp lánh, sau đó nhẹ nhàng kéo tay bà cụ Đường lại: "Bà cố, cháu có thể nói thầm với bà một câu được không?"
"Được, được." Bà cụ Đường nghe xong lập tức vui vẻ, vừa cao hứng lại vừa kích động, bà cụ vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Đường Minh Hạo.
"Cháu muốn nói gì mà còn phải nói thầm như vậy?" Trong giọng nói của Phạm My hơi ghen tị nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, dù sao trong lòng bà ta vẫn còn đang ôm một bé con đáng yêu đây này.
Khóe môi ông cụ Đường hơi nhếch lên, sao mọi người cứ thích nói thầm với nhau thế nhỉ? Thật sự coi ông cụ là người ngoài rồi à?
Đường Lăng cảm thấy ở đây không có ai thèm quan tâm tới mình, anh cảm thấy giờ phút này mình giống như không khí ở phòng khách vậy, không ai nhìn thấy anh cả. Trong mắt tất cả mọi người cũng chỉ có hai bé con thôi.
Bây giờ anh có nên gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu bảo anh ta nhanh chóng đây không? Không biết Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có phản ứng gì nhỉ? Đây chính là con của Dương Tầm Chiêu anh ta mà!!
Đường Lăng đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu hay không, còn những người khác thì đều đang nhìn vào Đường Minh Hạo.
"Bà cố, cháu thích bà." Đường Minh Hạo thì thầm nói một câu, nhưng giọng nói kia cũng đủ để cho tất cả mọi người trong phòng khách nghe được rõ ràng, Đường Minh Hạo dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói ra: "Cháu cũng thích ông cố, thích cả ông nội, bà nội, con thích tất cả mọi người, thích cả cái nhà này nữa."
Đây là Đường Minh Hạo nói lời thật lòng, thằng nhóc thật sự thích bọn họ, thích chỗ này, thích tất cả mọi người ở đây, thích bầu không khí như thế này, nó có cảm giác đây là nhà.
Mặc dù trước kia lúc còn ở nước Mỹ, tất cả mọi người đều rất tốt với bọn họ nhưng lại không có cảm giác thân thiết như ở nhà thế này.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh khẽ động, xem ra cô quyết định đưa hai đứa bé về là chính xác.
"Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này..." Trong phút chốc bà cụ Đường kích động không nói ra lời, sau đó đưa tay ôm chặt Đường Minh Hạo vào trong lòng. Hai đứa bé này quá ngoan, quá hiểu chuyện, bà cụ rất thích hai đứa bé này.
Ông cụ Đường cũng mang nụ cười trên mặt nhưng ánh mắt cũng mơ hồ ẩm ướt, ông cụ thật sự không ngờ Đường Minh Hạo lại nói ra câu này, lời này quá làm cho người ta cảm động, cũng quá ấm lòng người rồi.
"Con xem đi, đứa trẻ còn hiểu chuyện hơn cả con." Lúc này Đường Vân Thành cũng vô cùng kích động và xúc động, nhưng ông ta lại không thể giống như Phạm My và bà cụ Đường ôm hai đứa bé vào lòng được, bình thường ông ta quá nghiêm túc nên nên không thể thả lỏng ngay được, sau đó ông ta tình cờ bắt gặp Đường Lăng đang đứng ở bên cạnh nên nói một câu như vậy.
Đường Lăng: "..."
Ba anh đang muốn khiêu khích đúng không? Anh chỉ im lặng đứng ở chỗ này sao vẫn bị mắng vậy? Có ai cảm thấy anh bị oan không? Hơn nữa vừa rồi Đường Minh Hạo nói một vòng là thích ông nội, bà nội, thích ông cố, bà cố, nhưng lại không hề nhắc tới người bác này một câu nào, anh còn đang buồn bực đấy, bây giờ lại còn bị mắng nữa à, ông trời có mắt hay không vậy?
Đường Lăng đột nhiên nhớ đến Dương Tầm Chiêu, anh cảm thấy so với Dương Tầm Chiêu thì mình vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là hai bé con cũng đã từng gọi anh là bác còn Dương Tầm Chiêu tới tận bây giờ ngay cả mặt mũi của hai bé con ra sao cũng chưa được nhìn thấy, cho nên, anh cảm thấy vẫn nên gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.
"Tôi cũng tới ôm một cái." Ông cụ Đường cũng đi lên phía trước, đứa nhỏ người ta cũng đã nói thích mình rồi thì ông cụ còn lo lắng cái gì nữa chứ, nhìn dáng vẻ mềm mại của hai đứa bé thật sự ông cụ đã sớm không nhịn được từ lâu rồi.
Bà cụ Đường buông lỏng Đường Minh Hạo ra, Đường Minh Hạo rất là nhu thuận đưa tay ôm lấy ông cụ Đường khiến ông cụ Đường vui cười không ngừng, khóe mắt hình như còn có nước mắt lăn xuống, bởi vì rất cao hứng, quá vui mừng.
Đối với một ông già mà nói, đây chính là chuyện vui vẻ nhất, thỏa mãn nhất rồi.