Ông cụ Dương cho rằng Hàn Nhã Thanh tin lời của mình, bị lời nói của ông ta đả kích, trong lòng vui thầm, sau đó lại tiếp tục nói thêm một câu: “Thế nên tôi khuyên cô nên sớm chết tâm đi thôi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa, Tầm Chiêu tuyệt đối không thích người xấu xí như cô."
Thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không nghe lọt lời nói của ông cụ Dương, cô đang nghĩ một chuyện, cô nghĩ tới chuyện lúc đó Dương Tầm Chiêu ép cô kết hôn. Với điều kiện của Dương Tầm Chiêu mà muốn tìm một người để kết hôn, phụ nữ đều tranh nhau gả cho anh. Nhưng tại sao Dương Tầm Chiêu lại chọn cô? Thậm chí còn chẳng ngại uy hiếp cô.
Cô nhớ đến buổi tối đầu tiên kết hôn với Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu đã tìm ra thuốc nước, muốn lau đi lớp ngụy trang trên mặt cô, cô còn nhớ Dương Tầm Chiêu còn cố ý sờ eo mình.
Lúc đó, rõ ràng là Dương Tầm Chiêu đang thử thăm dò gì đó. Khi đó cô đã hơi nghi rồi. Bây giờ nhớ lại, khi đó Dương Tầm Chiêu cưới cô cũng chẳng phải vì cổ phần của Dương Thị gì, mà anh hẳn là vì chuyện của một đêm năm năm trước.
Thế nên, từ lúc bắt đầu, Dương Tầm Chiêu đã lên kế hoạch xong, có điều, Dương Tầm Chiêu hẳn cũng không vì thích cô, mà là vì món nợ với cô vào năm năm trước. Nhưng bây giờ, cô nghĩ khả năng Dương Tầm Chiêu thích cô rồi.
"Tôi biết bây giờ tình hình nhà họ Hàn không tốt, tôi có thể cho cô một khoản tiền, số tiền đủ để cô tiêu xài cả đời. Cô cầm tiền rồi rời khỏi thành phố A đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng về nữa, cũng đừng để Tầm Chiêu tìm được cô."
Đây là chuyện mà ông cụ Dương đã nghĩ xong từ lâu, ông ta cảm thấy chỉ cần Hàn Nhã Thanh rời đi, chuyện này coi như được giải quyết rồi. Tất nhiên ông cụ Dương biết bây giờ Dương Tầm Chiêu đã nhúng tay vào chuyện của Hàn Thị, Hàn Thị nhất định có thể vực lại, thế nên ông ta nhân dịp lúc này vội vàng đuổi Hàn Nhã Thanh đi.
"Xin lỗi, ở đây có nhà cháu, cháu sẽ không đi." Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Dương, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng thái độ rất kiên định. Bây giờ sức khỏe của ông cụ Hàn không tốt, cô đã quyết định sau này phải ở cạnh ông cụ Hàn rồi.
Huống chi bây giờ cô về nhà họ Đường rồi, thân thích nhà họ Đường đều ở thành phố A này, hai bé con cũng sắp trở lại, thế nên cô chắc chắn sẽ không rời đi.
"Bây giờ nhà họ Hàn chẳng có gì cả, hơn nữa người nhà họ Hàn cũng không chân chính coi cô là chủ nhà. Nếu cô lo cho ông cụ Hàn thì có thể đưa ông ta đi cùng, số tiền tôi cho cô đủ để cô và ông ta tiêu xài."
Ông cụ Dương nghe được lời nói của cô, sắc mặt hơi hòa hoãn. Nếu cô chỉ là không bỏ nhà họ Hàn được, thì chuyện này dễ giải quyết thôi. "Cô cầm tờ chi phiếu này đi, đủ cô dùng cả đời."
Ông cụ Dương đưa tờ chi phiếu đã viết trước tới trước mặt Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh không nhận, thậm chí còn không thèm nhìn.
"Thanh Thanh, cháu cứ cầm đi, sau khi cháu đi rồi ông bà cũng không yên tâm." Rốt cuộc bà cụ Dương cũng nói, giọng nói nghe ra như có mấy phần đau lòng.
"Cháu không nói sẽ đi." Hàn Nhã Thanh nhìn bà cụ Dương, nhẹ giọng trả lời, lúc này bà cụ Dương nghe giọng điệu cô như thế, bà ta nghe được cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai người bọn họ định một kẻ đấm, một người xoa, sau đó ép cô đi! Cô cũng không nói sẽ đi, cô cũng không thể đi, thế nên Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô không nên lừa dối bọn họ, do đó cô thành thực nói ra suy nghĩ của mình.
"Cô có ý gì? Cô chê ít đấy à?" Ông cụ Dương nghe được lời nói của cô, sắc mặt sa sầm lại: “Nếu cô chê ít, tôi có thể thêm, cô nói đi cô muốn bao nhiêu?"
"Xin lỗi, cháu cũng không chê ít." Hàn Nhã Thanh thầm cười nhạt, thật ra lúc nãy cô cũng chẳng nhìn tờ chi phiếu đó, lời nói này của ông cụ Dương đúng là quá buồn cười.
"Hừ, đừng giả vờ nữa, người như cô ấy, tôi gặp nhiều rồi, cô cũng chỉ là muốn nhân cơ hội để vơ vét một khoản chứ gì. Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu? Nhà họ Dương chúng tôi không thiếu tiền, cũng chỉ coi như đuổi ăn mày thôi." Câu nói này của ông cụ Dương không chỉ khó nghe, mà có thể nói là nhục mạ người khác.
"Xin lỗi, cháu không thiếu tiền." Hàn Nhã Thanh bỗng nhiên bật cười. Lúc trước ít nhiều cô còn để ý đến một vài tình cảm, dù sao cô và Dương Tầm Chiêu cũng từng kết hôn, Dương Tầm Chiêu vẫn là ba của hai bé con nhà cô, mà hai người trước mặt này dù sao cũng là trưởng bối của Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà ông cụ Dương đã nói đến nước này rồi, cô cảm thấy chắc mình chẳng cần bận tâm gì nữa. Tất nhiên, cô nói thật, đúng là bây giờ tình hình nhà họ Hàn không tốt thật, nhưng bây giờ cô là người nhà họ Đường. Dĩ nhiên, dù không có nhà họ Đường thì Hàn Nhã Thanh cô cũng không thiếu tiền.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn tờ chi phiếu trong tay ông cụ Dương, nụ cười trên môi đậm hơn, bây giờ cô nhận một vụ án còn hơn số tiền cỏn con mà ông cụ Dương cho cô.
Ông cụ Dương không tin lời cô, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ông cụ Dương hơi sửng sốt. "Cô không cần tiền của tôi, là vì nhớ thương tiền của Tầm Chiêu đấy à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ nữa."
Sắc mặt ông cụ Dương lạnh đi, cặp mắt nhìn Hàn Nhã Thanh rõ ràng có thêm mấy phần phòng bị.
Lần trước, ông cụ Dương đã biết sự lợi hại của Hàn Nhã Thanh, biết cô không đơn giản. Hàn Nhã Thanh cười, song lần này cũng không nói thêm gì, cô cảm thấy không cần phải nói nhiều với bọn họ. Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.
"Tôi biết mà, tôi biết cô ôm suy nghĩ thế rồi. Thứ đàn bà như cô đúng là quá tham, tôi nói cho cô biết, cô muốn lừa tiền từ tay Tầm Chiêu ư, không có cửa đâu."
Ông cụ Dương thấy Hàn Nhã Thanh không phủ nhận, cho rằng bị ông ta nói trúng tim đen nên không thể phản bác.
Mắt bà cụ Dương lóe lên, đi tới bên cạnh Hàn Nhã Thanh, kéo tay Hàn Nhã Thanh, nhẹ nhàng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Thanh Thanh à, lúc cháu và Chiêu Chiêu ly hôn cũng không lấy được bao nhiêu tiền nhỉ? Thật ra, theo lí thuyết thì khi hai đứa ly hôn, Chiêu Chiêu nên cho cháu một khoản bồi thường. Cháu yên tâm, bà sẽ nói chuyện với Chiêu Chiêu, bảo nó bồi thường cho cháu." Phải nói rằng, lúc này bà cụ Dương đóng vai người hiền lành đúng là quá hợp.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, mắt nhìn bà cụ Dương, trong lòng đột nhiên hơi lạnh lẽo. Thủ đoạn cứng rắn như của ông cụ Dương không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là chiêu mềm dẻo này của bà cụ Dương.
"Xin lỗi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây." Hàn Nhã Thanh né tay bà ta ra, không muốn nói gì với hai người họ nữa, nói nhiều với người như thế cũng vô ích.
"Ý cháu là không đồng ý chia tay với Tầm Chiêu sao?" Bà cụ Dương lại nói, lần này, giọng điệu bà ta cũng thêm mấy phần lạnh lùng, hiển nhiên là sắp không giả vờ được.
"Cháu nghĩ, cháu không cần phải đồng ý gì với hai ông bà." Hàn Nhã Thanh dừng bước, lại nhìn bà ta, lời nói này của cô coi như là giữ lại tình cảm, khá hàm súc.