Do vậy, mấy ngày nay ông cũng không làm chuyện gì để ngăn cản Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, không ngờ...
“Rốt cuộc con bé xấu xí có gì tốt mà khiến thằng bé lưu luyến vậy?” Ông cụ Dương càng nghĩ càng giận: “Không được, tôi tuyệt đối không thể để thằng bé tiếp tục ở bên con bé xấu xí đó.”
“Nhưng ông cũng biết tính tình của Chiêu Chiêu mà. Chúng ta không thể ngăn cản quyết định của thằng bé.” Giờ đây trên mặt bà cụ Dương vừa có lo lắng vừa có do dự: “Nếu chúng ta dồn ép Chiêu Chiêu, tôi sợ...”
Bà cụ Dương hiểu rõ tính cách của Dương Tầm Chiêu, bà biết chuyện này không dễ xử lý.
“Nếu không ép được nó, chúng ta đi tìm con bé xấu xí ấy để nói rõ.” Hai mắt của ông cụ Dương nheo lại, vẻ mặt tàn nhẫn hơn đôi chút.
“Ý ông là đi tìm Hàn Nhã Thanh? Nhưng chúng ta đã tìm Hàn Nhã Thanh mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được cô ta. Mấy ngày nay cô ta không về nhà họ Hàn, cũng không biết đi đâu. Cô ta đã tắt máy điện thoại, chúng ta không gọi được cho cô ta.” Bà cụ Dương thở dài một hơi. Nếu có thể tìm được Hàn Nhã Thanh, việc nói rõ với Hàn Nhã Thanh để cô ta biết khó mà tự lui dễ hơn việc dồn ép Chiêu Chiêu, nhưng giờ họ không thể tìm thấy Hàn Nhã Thanh.
“Vậy thì cho người đi tìm, tôi không tin không tìm được cô ta. Chỉ cần tìm được, tôi sẽ có cách làm cô ta rời khỏi Tầm Chiêu, khiến cô ta sau này không dám đu bám Tầm Chiêu nữa.” Khi ông cụ Dương nói câu này, giọng ông ta xuất hiện vài phần tàn nhẫn.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang ở nhà họ Hàn...
Dạo gần đây cô bận bịu với vụ án, không thể đến thăm ông cụ Hàn. Cô khá lo lắng về bệnh tình của ông cụ Hàn nên sáng sớm hôm nay đã tới.
Nhà lớn của nhà họ Hàn càng vắng lạnh hơn, Hàn Trung Dung và những người khác không ở nhà, bà cụ Hinh đã về nhà hai ngày trước vì con dâu bà ấy sinh con.
Trong nhà chỉ còn lại quản gia và ông cụ.
“Ông nội, ông đã khỏe hơn chưa?” Hàn Nhã Thanh hơi áy náy khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cô nên dành nhiều thời gian hơn cho ông nội.
“Cuối cùng cô cả cũng về rồi, ông chủ vẫn khỏe nhưng đã dùng hết thuốc rồi. Hôm qua bác sĩ Chu đến khám cho ông chủ và bảo tôi hôm nay tới bệnh viện lấy thuốc. Tôi đang định đi bệnh viện đây này, cô cả về thật đúng lúc.” Không chờ ông cụ lên tiếng, quản gia đã nói liên tục.
“Để lát tôi đi lấy cho.” Sau khi Hàn Nhã Thanh nghe quản gia nói hôm qua bác sĩ Chu đến khám cho ông nội thì muốn tới bệnh viện hỏi thăm tình hình.
“À được, được thôi, chỉ có cô cả là quan tâm đến ông chủ, mấy ngày nay nhà ông hai không ai về thăm ông chủ cả.” Quản gia thầm thở dài, tuy nói nhà giàu không có thật tình, nhưng giống kiểu này thì thật là quá tuyệt tình.
“Nhắc chúng làm gì!” Sắc mặt ông cụ Hàn hơi trầm xuống, rõ ràng là không muốn nhắc tới những người đó.
“Tôi nghe nói tình hình của công ty gần đây rất tệ, ông hai định bán công ty nhưng không ai mua. Nghe nói vì cậu ba Dương nhúng tay vào chuyện này nên không ai dám mua. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy dồn ép ông hai thảm lắm.” Khi nói những lời này, quản gia bèn nhìn Hàn Nhã Thanh.
Quản gia ngừng lại, thấy Hàn Nhã Thanh không có phản ứng gì mới nói tiếp: “Cũng không biết tổng giám đốc của Dương thị có ý gì. Có người nói Tổng giám đốc Dương thị muốn nhân cơ hội này để độc chiếm Hàn thị.”
Hàn Nhã Thanh sững sờ. Cô không hiểu về kinh doanh nhưng cô tin Dương Tầm Chiêu. Một cái Hàn thị nho nhỏ không lọt được vào mắt Dương Tầm Chiêu, hơn nữa bây giờ Hàn thị chỉ là một cục rối.
“Đến tôi còn không lo lắng việc này thì cần cậu nhọc lòng à?” Ông cụ Hàn nhìn quản gia với vẻ mặt không chút lo lắng, ngược lại môi còn đang nở nụ cười khẽ. Ông cụ đã biết chuyện này từ lâu, Dương Tầm Chiêu có thể ra tay thì cho thấy cậu ta và Thanh Thanh có quan hệ không tầm thường.
Vì vậy ông cụ không lo lắng chút nào về việc này, ngược lại rất vui vẻ.
“Vâng, tôi không nhọc lòng nữa, nhưng nghe nói hôm qua ở thành phố A đã xảy ra một sự kiện lớn, hôm nay hầu như tất cả các tờ báo đều đưa tin về việc này.” Lúc này quản gia nói khá nhiều.
“Cậu đang nói chuyện của nhà họ Đường à? Nhà họ Đường tìm được cháu gái, tôi đã đọc rồi.” Ông cụ Hàn chỉ vào tờ báo bên cạnh: “Tôi đã xem ảnh của đứa bé đó trên báo rồi, trông rất xinh đẹp, nghe nói còn rất giỏi.”
Hai mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe. Cô phải nói rõ việc này với ông cụ. Chuyện này có thể giấu người khác nhưng cô không giấu được ông cụ Hàn.
Đúng lúc này, điện thoại bàn đột nhiên reo lên, quản gia nhanh chóng bắt máy rồi trả lời vài tiếng.
“Cô cả, bên bác sĩ Chu gọi bảo chúng ta mau đi lấy thuốc, lát nữa ông ấy có ca phẫu thuật.” Quản gia đặt điện thoại xuống rồi nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Ừm, tôi đi ngay.” Lòng Hàn Nhã Thanh trở nên nặng nề. Bác sĩ Chu hối thúc bọn cô qua như thế thì sợ là có chuyện gì đó, vì vậy Hàn Nhã Thanh không muốn trì hoãn thời gian: “Ông nội, cháu đi bệnh viện lấy thuốc cho ông trước.”
Khi Hàn Nhã Thanh bước vào bệnh viện, Trác Hiểu Lam cũng trùng hợp có việc đến bệnh viện. Cô ta nhìn bóng lưng của Hàn Nhã Thanh, đôi mắt chợt lóe.
Cô ta nghe nói Dương Tầm Chiêu nhúng tay vào chuyện của Hàn thị.
Cô ta cũng nghe nói ông cụ Dương đang tìm Hàn Nhã Thanh.
Trác Hiểu Lam dừng bước. Sau khi thấy Hàn Nhã Thanh vào thang máy, cô ta lấy điện thoại bấm nhanh một dãy số: “Ông nội Dương, cháu là Hiểu Lam, lần trước ông đến bệnh viện tìm cháu mà không có cháu. Dạo này sức khỏe của ông thế nào? Có muốn đến khám lại không ạ?”
Lời nói của Trác Hiểu Lam lúc này nghe rất thản nhiên, không có chút khác thường nào, chỉ là tay cô ta đang cầm điện thoại khá chặt.
“Hiểu Lam à, mấy ngày nay ông nội Dương có chút việc nên đình lại, cũng may cháu để ý, còn cố ý gọi điện hỏi.” Ông cụ Dương cảm thấy rất thoải mái khi nghe được lời nói của Trác Hiểu Lam, vậy nên giọng điệu rất tốt.
“Ông nội Dương, việc gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Thật ra mấy ngày nay cháu cũng khá bận nên quên mất việc này, ban nãy tình cờ nhìn thấy Thanh Thanh nên nhớ ra gọi điện cho ông.” Lời nói của Trác Hiểu Lam vẫn rất thản nhiên.
“Cháu nói gì cơ? Cháu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh?” Nhưng giọng của ông cụ Dương lại đột nhiên hơi cao lên.
“Ông nội Dương, sao vậy ạ, có vấn đề gì không?” Mắt Trác Hiểu Lam lóe lên, giọng cô ta hơi ngạc nhiên.
“Cháu nhìn thấy cô ta ở đâu? Mau nói cho ông biết Hàn Nhã Thanh đang ở đâu?” Lúc này, giọng ông cụ Dương nghe khá là vội vàng.
Ông đã tìm Hàn Nhã Thanh khắp nơi mà không tìm thấy, bây giờ có tin tức thì sao ông có thể không vội được.
Đây là chuyện lớn có liên quan đến Tầm Chiêu.
“Ông nội Dương, ông đang hỏi Thanh Thanh sao? Ông tìm Thanh Thanh có việc gì không?” Mắt Trác Hiểu Lam nhanh chóng lập lòe.