“Đã kết hôn rồi? Tại sao lại ly hôn chứ?” Phạm My nghe thấy Hàn Nhã Thanh đã từng kết hôn, bà càng kinh ngạc hơn.
“Hừ, còn không phải là người nhà họ Dương khinh người quá đáng à.” Nhắc đến việc này, trên mặt của bà cụ Đường rõ ràng nhiều hơn mấy phần tức giận.
“Bà ngoại, thật ra thì chuyện này...” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của bà cụ Đường thì ngẩn người, cô vội vàng muốn giải thích.
“Cháu không cần phải nói đâu, bà đều biết hết. Bà đã gọi điện thoại cho ông cụ nhà họ Dương rồi, cái ông già đó cũng thật sự rất quá đáng, còn nói nhà họ Hàn đã phá sản, lại chê Nhã Thanh của chúng ta xấu xí, nói Nhã Thanh của chúng ta không xứng với thằng nhóc nhà của bọn họ. Hừ, Nhã Thanh nhà của chúng ta có xấu à? Chờ sau này nó gặp lại rồi sáng mù mắt của nó luôn.” Bà cụ Đường càng nói càng tức giận, càng nói thì giọng nói càng lúc càng lớn hơn: “Ông già Dương còn kêu bà giới thiệu đối tượng cho thằng con nhà bọn họ nữa, muốn để cho thằng con nhà bọn họ nhanh chóng tìm một cô gái tốt để kết hôn, hừ!”
Lúc trước bà cụ Đường đã muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà ông cụ Đường lại ngăn cản không cho, nói là bọn họ không phải người nhà của Nhã Thanh, không có lập trường để quản. Bây giờ thì hay rồi, bà đã có thể thẳng thắn quản việc này.
Khinh thường Nhã Thanh của bọn họ, chuyện này tuyệt đối không xong đâu.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, hai mắt cô nhanh chóng lóe lên.
Ông cụ Dương muốn tìm một cô gái tốt cho Dương Tầm Chiêu, để Dương Tầm Chiêu kết hôn?
Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi lại, không nói gì nữa..
Mấy ngày trước Dương Tầm Chiêu đều gọi điện thoại cho cô, nhưng mà hai ngày nay cả ngày cả đêm cô đều phải đang điều tra tư liệu, cũng không thể mang điện thoại vào phòng tài liệu được, cho nên cũng không nhận điện thoại của Dương Tầm Chiêu nữa.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến điện thoại di động của cô không có mang theo ở trên người, ngày hôm qua cô quá mệt mỏi ngủ cho tới hừng sáng, mới vừa dậy thì đã bị Đường Vân Thành lôi kéo tới nhà cổ nhà họ Đường, cho nên cô cũng không có thời gian cầm điện thoại.
Có điều là mấy ngày nay điện thoại di động của cô cũng không được sạc pin, chắc có lẽ đã tắt máy rồi.
“Cho nên buổi tối ngày hôm nay đừng mời người của nhà họ Dương, sau này cũng không cho phép người họ Dương của bọn họ bước vào cửa nhà của chúng ta.” Bà cụ Đường trực tiếp ra lệnh cho Phạm My.
Người nhà họ Dương mà lúc này bà cụ Đường nói tới đương nhiên cũng bao gồm cả Dương Tầm Chiêu.
“Dạ, con đã biết rồi. Dám khinh thường Nhã Thanh nhà chúng ta, chắc chắn không thể cho bọn họ bước vào cửa nhà họ Đường chúng ta được.” Lúc này Phạm My cũng rất tức giận: “Còn dám ghét bỏ Nhã Thanh nhà chúng ta, con cũng muốn xem xem người nhà họ Dương của bọn họ lại tìm người như thế nào?”
Hai người đàn ông nhà họ Đường nhìn phản ứng của hai người bọn họ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cũng nhịn không được mà cười.
Có đôi khi phụ nữ ở nhà họ Đường còn mạnh mẽ hơn so với đàn ông nhà họ Đường.
“Nhã Thanh, con không có ý kiến gì chứ?” Phạm My nhìn thấy Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì, bà hỏi.
“A, không có ạ.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên hoàn hồn lại, bởi vì lúc nãy cô đang suy nghĩ vài chuyện, trong lúc nhất thời căn bản cũng không nghe thấy Phạm My đang hỏi cái gì, chỉ là cảm giác chuyện mà Phạm My sắp xếp thì đương nhiên rất thỏa đáng, cho nên cô cũng không có ý kiến gì.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Lúc này Phạm My mới yên tâm, sau đó vội vàng dựa theo ý của bà cụ mà chuẩn bị chuyện bữa tiệc.
Lúc Đường Lăng trở về từ An Bình đã là xế chiều, Phạm My gọi điện thoại cho anh nói tối nay ở trong nhà tổ chức tiệc cho Nhã Thanh, kêu anh mời thêm mấy người anh em tốt đến đây chung vui.
Phạm My còn cố ý dặn dò, Nhã Thanh bước vào nhà họ Đường sẽ dùng thân phận Đường Thấm Nhi.
Ngược lại là Đường Lăng không ngờ đến chuyện lại nhanh như vậy, nhưng mà tổ chức tiệc cho Nhã Thanh, người khác có thể không đi nhưng Dương Tầm Chiêu chắc chắn phải đi.
Đường Lăng gởi một cái tin nhắn trong nhóm bảy người của bọn họ, để mọi người đến tập hợp ở chỗ cũ, nói có chuyện quan trọng cần thông báo.
Lúc Đường Lăng đến, ngoại trừ cậu hai Trác với cậu sáu Lam, những người khác đều đến, đương nhiên cũng bao gồm cả Dương Tầm Chiêu, chỉ là sắc mặt của Dương Tầm Chiêu thật sự rất không tốt.
Bởi vì từ ba ngày trước Dương Tầm Chiêu đã không liên lạc được cho Hàn Nhã Thanh, lúc bắt đầu điện thoại của cô không có ai nhận, về sau lại trực tiếp cúp máy.
“Nhã Thanh đâu rồi?” Sở dĩ Dương Tầm Chiêu đến đây chính là muốn biết Hàn Nhã Thanh đang ở đâu.
“Tôi đã tìm được em gái rồi, tối ngày hôm nay nhà của chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc cho em gái, mấy người các cậu nhớ đến đó sớm một chút nha.” Đường Lăng không trả lời câu hỏi của cậu ba Dương mà lại trực tiếp tuyên bố chuyện của anh.
“Em hỏi anh là Hàn Nhã Thanh đâu rồi!” Hai mắt của cậu ba Dương nheo lại, trong ánh mắt âm lãnh nhiều hơn mấy phần sát ý.
“Nhã Thanh xử lý xong vụ án thì đã trở lại rồi, sao vậy, cậu không gặp cô ấy à?” Đường Lăng nhìn bộ dạng của anh, cười thầm ở trong lòng: “Cậu nhớ đến tham gia bữa tiệc tối ngày hôm nay đó nha, tổ chức cho em gái của tôi, em gái của tôi xinh đẹp lắm...”
“Liên quan cái rắm gì đến em.” Cậu ba Dương lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, trực tiếp ngắt lời của anh.
“Sao lại là chuyện không liên quan đến cậu được, ông già nhà tôi đã nói rồi, tối ngày hôm nay không chỉ là chúc mừng, càng là muốn tìm một người đàn ông tốt cho em gái của tôi, cho nên cậu nhất định phải đi đến đó. Em gái của tôi thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa còn cực kỳ ưu tú.” Nghe thấy lời nói của cậu ba Dương, thiếu chút nữa Đường Lăng đã cười nghiêng ngã ở trong lòng, chuyện không liên quan đến cậu à?
Chuyện này không liên quan đến cậu mới là lạ đó.
“Đường Lăng, em cảnh cáo anh đừng có giở trò với em.” Cậu ba Dương cho là Đường Lăng đã có được Hàn Nhã Thanh cho nên cố ý đùa nghịch với anh.
“Em đã có vợ rồi, vợ của em là Hàn Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu hung hăng nhấn mạnh.
“Không phải hai người đã ly hôn rồi à?” Đường Lăng cố ý bổ sung thêm một câu, Đường Lăng biết cậu ba Dương không muốn nghe thấy những lời này, nhưng mà Đường Lăng lại cứ nói lời này ra.
“Đường Lăng, anh có chừng mực thôi!” Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu đột nhiên thay đổi, ánh mắt đó giống như là có thể đâm xuyên qua người khác trong nháy mắt.
“Vậy tối nay cậu có đi hay là không?” Lăng Tử cười, nhưng mà cố gắng chịu đựng, lại hỏi thêm một câu nữa.
“Không đi!” Cậu ba Dương trả lời rất kiên quyết, anh muốn đi tìm vợ của anh, không có thời gian tham gia những bữa tiệc nhàm chán không có liên quan gì tới anh.
Ai thích thì người đó đi đi.
“Anh cả, anh có em gái từ khi nào vậy?” Từ trước đến nay lòng hiếu kỳ của cậu năm Tào luôn là nặng nhất.
Mọi người cũng không ai biết được chuyện con gái nhà họ Đường mất tích vào năm đó, nghe thấy Đường Lăng đột nhiên lại có một người em gái, bọn họ đều rất kinh ngạc.
Dù sao thì chuyện này cũng là chuyện bốn mươi năm trước, mấy năm trước người nhà họ Đường tìm kiếm điên cuồng, người quen biết với nhà họ Đường đều biết được. Nhưng mà sau đó không có một chút manh mối nào, bà cụ Đường bởi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, trở nên hơi điên điên khùng khùng. Ông cụ Đường liền vội vàng chạy chữa bệnh cho bà cụ Đường, chuyện tìm con gái cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
Người ngoài nhìn thấy tình huống này đương nhiên cũng không còn dám hỏi nhiều về chuyện này nữa, sau đó thì bọn họ cũng không nhắc tới, ngay cả ông cụ Đường cũng không nhắc đến, bởi vì sợ kích thích bà cụ Đường.
Nhưng mà ông cụ Đường vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm, chỉ có điều là vẫn không hề có chút tin tức nào như cũ.
Đến đời của Đường Lăng, câu chuyện ông cụ Đường mất con gái hoàn toàn không có người nào nhắc tới nữa, mọi người không dám nhắc tới, cộng với việc chuyện này trôi qua lâu rồi, đã từ từ quên mất.
Vào năm Đường Lăng tròn mười tám tuổi thì anh mới biết được, Đường Vân Thành nói cho anh nghe chuyện này, để anh lưu ý tìm kiếm...