""Chuyện này cứ để Chính Minh đi điều tra đi, người của tổ chức Hồng Hổ cũng là người của cậu ta bắt." Cố Chính Tuần sau khi hồi thần, nhanh chóng đưa tay ra muốn cầm văn kiện.
Ông ta chắc chắn không thể nào để người khác mang những tư liệu này giao cho tên họ Hạ được.
""Người của cậu ta? Ai là người của cậu ta? Từ trên xuống dưới ở dây đều là người của bát đại gia tộc chúng ta, từ lúc nào mà thành người của Cố Chính Minh thế?" Một câu của ông cụ Đường trực tiếp giết chết lời nói của Cố Chính Tuần.
Lúc ông cụ Đường nói lời này, cây gậy trong tay giơ lên hướng về phía Cố Chính Tuần.
Cố Chính Tuần cho là ông cụ Đường muốn đánh ông ta nên tránh đi theo bản năng.
""Cậu trốn cái rắm à, cậu nghĩ cái gậy này của tôi ai cũng đánh chắc? Phải là người của nhà họ Đường hoặc người đặc biệt quan trọng với tôi mới xứng để tôi dùng cây gậy này, Cố Chính Tuần cậu cũng xứng? Tôi còn sợ bẩn gậy của tôi! Cậu đường đường là một tên đàn ông mà chẳng khác gì một kẻ nhát gan." Ông cụ Đường thấy dáng vẻ của Cố Chính Tuần, trên mặt lộ ra vài phần giễu cợt.
Cái này cũng làm cho Cố Chính Tuần trốn tránh?
Lời này của ông cụ Đường có thể nói là không để lại chút thể diện nào cho Cố Chính Tuần.
Sắc mặt Cố Chính Tuần thay đổi trong phút chốc, dĩ nhiên là càng ngày càng xấu đi, có điều lại không dám lên tiếng.
Hàn Nhã Thanh bật cười thành tiếng.
Nhất thời mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
"Xin lỗi, không nhịn được." Hàn Nhã Thanh vuốt tay, giọng điệu vô tội, cũng rất thản nhiên thừa nhận, cô quả thực là không nhịn được.