Nhưng đối với cô cũng không có ích lợi gì, cô chưa từng xem qua những thứ đó, cho nên cho dù Cung tông trưởng có lấy đi tất cả báo cáo phân tích cũng không ảnh hưởng đến cô.
Ngược lại, càng ít thông tin, cô càng dễ dàng kiểm tra.
Cố Nam đứng xem, ban đầu cũng không làm gì, khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh tìm vài xấp tài liệu thì mới bắt đầu xem xét cẩn thận, ánh mắt cô ta nhanh chóng lóe lên.
Sau đó cô ta lấy điện thoại ra, vặn lớn âm thanh đến tối đa, bắt đầu chơi game, vả lại miệng còn ngân nga một bài hát.
Bài hát cô ta đang ngâm nga thiếu điều lạc điệu đến Thái Bình Dương, dở kinh khủng, không biết cô ta vốn là hát như thế hay là cố tình nữa.
Hàn Nhã Thanh cười thầm, nếu chuyện này có thể làm phiền cô, cô sẽ không phải là nhà tâm lý học tội phạm rồi.
Hàn Nhã Thanh không hề bị ảnh hưởng, dường như cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào của Cố Nam.
Cố Nam thấy cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, ánh mắt cô ta hơi âm trầm, khi cô ta đến, cha cô ta liên tục nói là không được để người phụ nữ này tìm được thứ hữu dụng.
Nhưng mà, bây giờ cô ta như thế này, người phụ nữ cũng không bị ảnh hưởng gì, cô ta cũng không thể trực tiếp đánh cho người phụ nữ đó ngất xỉu đâu nhỉ?
Cố Nam nhìn xuống đồng hồ, cô chỉ có thể rút ngắn thời gian càng nhiều càng tốt, nhiều tài liệu như vậy, phải mất ít nhất mười giờ mới có thể xem hết.
Cô ta vừa nói, sau một tiếng rưỡi nữa cô ta sẽ có một cuộc họp quan trọng, cho nên cô ta chỉ cho người phụ nữ này năm mươi phút, năm mươi phút thậm chí không thể hoàn thành một phần mười thông tin, hoàn toàn không có bao lớn tác dụng.
Chỉ còn ba ngày cuối cùng trong thời gian Cung tông trưởng cho Đường Vân Thành, cô ta đã kéo dài vài lần, ba ngày này trôi qua, không ai có thể giúp Đường Vân Thành, cũng không ai có thể giúp được nhà họ Đường.
Cố Nam liên tục nhìn đồng hồ, sợ mình nhìn sai mà cho Hàn Nhã Thanh thêm thời gian, cô ta cho rằng năm mươi phút trôi qua rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể nhìn ra được gì.
Cố Nam càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng thấy phấn khích.
“Tôi đã đọc xong rồi.” Chỉ trong vòng chưa đầy bốn mươi phút, Hàn Nhã Thanh đã đặt lại tất cả thông tin, sau đó quay sang Cố Nam khẽ cười.
“Gì? Gì? Cô nói gì?” Cố Nam sững sờ, trợn to hai mắt nhìn Hàn Nhã Thanh đầy không tin, không phải là cô ta không nghe rõ lời của Hàn Nhã Thanh nói, mà là cô không hiểu, không, cô không thể tin được.
Đọc xong rồi? Với nhiều tài liệu như vậy, người phụ nữ này mất chưa đầy bốn mươi phút đã đọc xong?
Làm sao có thể?
Làm sao có thể được? Việc này là hoàn toàn không thể.
“Tôi đọc xong rồi, đi thôi.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, vừa rồi Cố Nam thật sự là ngốc muốn chết.
Hàn Nhã Thanh phớt lờ Cố Nam, đi thẳng ra ngoài.
“Cô? Cô? Cô thực sự đọc xong rồi?” Cố Nam không tin, không thể tin và không muốn tin.
Lần này, Hàn Nhã Thanh mặc kệ cô, mở cửa phòng dữ liệu bước ra ngoài.
Đôi mắt Cố Nam hung hăng nhìn chằm chằm lưng Hàn Nhã Thanh, trên mặt tràn đầy kinh ngạc không thể che giấu được.
Nhưng vì Hàn Nhã Thanh đã rời đi, cô cũng phải rời đi.
Khi Cố Nam đi ra, Hàn Nhã Thanh đã đi được một đoạn.
“Cô Cố, cô thật lợi hại, trong thời gian ngắn đã đuổi cô ta đi được.” Người vệ sĩ bên cạnh Cố Nam giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.
Cố Nam hung hăng trừng mắt nhìn tên vệ sĩ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, không khỏi lo lắng, cô ta chưa hoàn thành nhiệm vụ mà cha mình giao cho, nhất định cha cô sẽ trách cô.
Lúc này Hàn Nhã Thanh không đợi được Cố Nam, bởi vì Đường Vân Thành phái xe tới, cho nên Hàn Nhã Thanh yêu cầu tài xế lái xe trở về.
“Con đã đọc xong nhanh như vậy à?” Nhìn thấy cô trở về sớm như vậy, Đường Vân Thành hiển nhiên là sửng sốt, nhưng nghĩ tới lần trước cô chỉ dành mấy tiếng đồng hồ để đọc nhiều tài liệu như vậy, ông ta cảm thấy cũng bình thường.
“Vâng, Cung tông trưởng đã nắm giữ thông tin cuộc truy đuổi hậu sự kiện sau sự kiện thứ ba. Sau sự cố thứ nhất và thứ hai, Tinh Vệ của tám gia tộc được cử đi truy đuổi, nhưng họ đều bị lọt vào phục kích của bên kia, thương vong rất nghiêm trọng, ngoại trừ những người thiệt mạng do bắn nhau, đội Tinh Vệ cũng bị giết giống như những nạn nhân trong vụ án.” Vẻ mặt Hàn Nhã Khanh lúc này hiển nhiên rất ngưng trọng.
“Một phần nạn nhân của đội Tinh Vệ ở truy kích lần đầu tiên đều chết giống như nạn nhân trong sự cố đầu tiên, và lần thứ hai cũng vậy, sau sự cố thứ ba, đội Tinh Vệ không được cử đến nữa, tất cả những người thương vong đều là vết thương do đạn bắn, không ai chết cùng cách với nạn nhân.”
“Vậy điều đó có nghĩa là gì?” Đường Vân Thành biết chuyện này, lúc đó là bởi vì đội Tinh Vệ hai lần liên tiếp bị thương vong nặng nề, vì vậy lần thứ ba được phái tới nơi xảy ra chuyện, tám gia tộc lớn đương nhiên thương vong càng thêm nghiêm trọng.
Căn cứ theo thông tin bên kia báo lên, thời điểm đó có hơn sáu mươi người chết.
Thời điểm đó là Cung tông trưởng tự mình ra lệnh, mà lúc đó Đường Vân Thành đã đọc được thông tin truyền đến, bất cứ ai đọc thông tin đều sẽ kết luận rằng nó không hề hữu ích cho toàn bộ vụ án.
Cho nên, cho dù Cung tông trưởng trừ bỏ thông tin đó, cho dù có bị phát hiện cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Nhưng mà, giờ phút này rõ là cô gái này đã nắm được, lúc này Đường Vân Thành hoàn toàn không hiểu!
“Con nghĩ mục tiêu cuối cùng của họ chắc là Tinh Vệ của tám đại gia tộc.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói ra kết luận của mình.
Cung tông trưởng đã giữ kín thông tin đó vì thương vong do chỉ huy không đúng cách là quá lớn, có lẽ thời điểm đó còn có hơn 60 người đã chết.
Đối với những người khác, những thông tin đó có thể không quan trọng, nhưng nó quan trọng đối với Hàn Nhã Thanh.
“Mục đích của họ là đội Tinh Vệ? Tại sao?” Đường Vân Thành giật mình, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc: “Tuy nhiên, trong ba vụ án, nạn nhân đều là thành viên bình thường của tám đại gia tộc.”
“Đây chỉ là phỏng đoán sơ bộ của con, cần phân tích thêm để biết các chi tiết cụ thể.” Hiện tại Hàn Nhã Thanh chưa có câu trả lời, cô vẫn cần xác minh và phân tích thêm.
“Con sẽ vào kiểm tra thông tin.” Hàn Nhã Thanh không vào phòng dữ liệu nữa do những ngày này đã lên kế hoạch và sắp xếp hết toàn bộ, cô đã đọc dữ liệu ở bên kia, cần tiến hành phân tích toàn diện.
“Được được được.” Đường Vân Thành liên tục đồng ý, phòng dữ liệu của ông ta đương nhiên sẽ không có bất kỳ hạn chế nào đối với cô.
Lần này Hàn Nhã Thanh vào phòng dữ liệu đã lâu mà không đi ra ngoài, Đường Vân Thành vốn dĩ là không muốn quấy rầy cô, nhưng là trời đã tối, bữa tối đã qua từ lâu nhưng cô vẫn không ra ngoài ăn tối.
Đường Vân Thành chịu không nổi, mặc dù là ở bên ngoài đợi, nhưng ông cũng không có quay lại ăn cơm.
Nhưng ông là đàn ông, một cô gái nhỏ làm sao có thể so sánh được với ông.