"Đúng, anh bị điên rồi, anh nhớ em, nhớ em đến điên cuồng…” Môi Dương Tầm Chiêu lần nữa hạ xuống, rơi vào trên khuôn mặt cô, trên cổ, trên tất cả vùng da thịt lộ ra ngoài của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, một tay bắt đầu xoa lên da thịt cô.
"Dương Tầm Chiêu, anh còn có thể nghĩ điều gì khác không?” Giờ phút này giọng điệu của Hàn Nhã Thanh có chút tức giận, người này suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này sao? Còn có thể nghĩ gì khác không?
"Không thể, anh chỉ muốn em, chỉ muốn mình em!” Cậu ba Dương trả lời rất trực tiếp, trực tiếp đến mức không thể trực tiếp hơn.
Bây giờ anh thật sự không thể nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu anh chỉ có cô, điên cuồng nhớ cô, điên cuồng muốn cô.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên một cái, anh điên cuồng tìm cô trên toàn thế giới, chính là vì nguyên nhân này sao?
Có người nói, *** và tình yêu của người đàn ông có thể tách rời, cậu ba Dương chính là một người đàn ông như vậy.
Anh si mê thân thể cô, vẫn luôn là như vậy, anh muốn cô, muốn thân thể của cô, đối với điểm này, từ trước đến nay anh chưa bao giờ che giấu.
Vậy còn những cái khác thì sao?
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến những điều này, khéo miệng nhẹ nhàng mím lại, không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn, cũng có chút bực bội.
Nụ hôn này của Dương Tầm Chiêu chính là không dứt, hôn lên mấy lần tất cả vùng da thịt lộ ra bên ngoài của cô.
Anh ôm lấy cô, dùng sức đặt ở trên tường, môi của anh rơi lên cổ cô, hung hăng hôn sau đó lại dùng sức cắn một cái.
Thân thể Hàn Nhã Thanh bị anh đè ép như vậy, hoàn toàn không thể cử động được, anh hôn như vậy, cắn nhẹ như vậy khiến thân thể cô khẽ run rẩy, có chút khó chịu, cũng có chút cảm giác không nói thành lời.
Môi Dương Tầm Chiêu tới gần vành tai cô, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.
Anh biết, vành tai cô cực kỳ mẫn cảm, bình thường khi anh muốn cô, mỗi lần anh hôn lên vành tai cô, thân thể cô đều khẽ run lên.
Vậy nên, lúc này anh là đang cố ý.
Cảm nhận được thân thể của Hàn Nhã Thanh đang run rẩy một cách vô thứ, cậu ba Dương nở một nụ cười hài lòng, người phụ nữ của anh có cảm giác với anh.
"Thanh Thanh, nhớ anh không?” Hơi thở của anh phả vào tai cô, có chút ấm áp, lại có chút ẩm ướt, khiến lời nói của anh vừa dịu dàng lại vừa mập mờ.
Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì.
Nhớ anh sao?
Vấn đề này trong lúc nhất thời cô không biết trả lời thế nào.
"Thanh Thanh, ngoan, trả lời anh…” Khóe môi Dương Tầm Chiêu hé mở, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, vừa cọ vừa cắn.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng cô khác hơn so với mấy ngày trước, cô đặc biệt bài xích anh, tuyệt đối sẽ không cho phép anh hôn cô như vậy.
Lần trước, lúc anh hôn cô ở trên xe, cô còn nhốt anh trong xe.
Bây giờ thái độ của cô đột nhiên thay đổi, có phải đại biểu cho việc cô cũng nhớ anh không?
Anh muốn biết đáp án.
Anh muốn biết lúc anh điên cuồng nhớ đến cô, cô có từng nhớ đến anh không?
"Dương Tầm Chiêu, anh thả em ra trước!” Giờ phút này hơi thở của Hàn Nhã Thanh có chút loạn, trái tim cũng hoảng hốt, hoảng hốt có chút bối rối, đột nhiên cô phát hiện ra rằng từ sau khi nghe được những lời của Đường Lăng, trong chuyện cô đối xử với Dương Tầm Chiêu, thái độ dường như không còn đã không còn dứt khoát và kiên quyết giống như lúc trước nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã thay đổi thành có chút không dứt khoát, đây thật sự không phải phong cách làm việc của cô.
Không biết có phải vì tâm tính thay đổi hay không mà khi Dương Tầm Chiêu hôn cô, cô vậy mà…
Mặc dù Dương Tầm Chiêu cũng cảm thấy cô bất động, nên động tác của anh càng ngày càng…
Cảm nhận được động tác của Dương Tầm Chiêu càng ngày càng quá đáng, đôi mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống, khôi phục lý trí, cô đột nhiên đưa tay ra cầm tay của anh: "Dương Tầm Chiêu, anh biết đây là chỗ nào không? Anh có thể khống chế bản thân một chút hay không…?”
"Đối với em, anh không thể nào khống chế được!” Dương Tầm Chiêu trực tiếp hôn lên môi cô, cũng chặn câu nói tiếp theo của cô, đối với cô, từ khi mới bắt đầu anh đã không thể nào khống chế được, nếu không vào buổi tối năm năm trước cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
"Chờ em phá xong vụ án này, chúng ta sẽ đi lấy lại giấy đăng ký kết hôn!” Cậu ba Dương cũng biết ở anh không thể làm gì với cô ở đây, hơn nữa bọn họ vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận, không có giấy chứng nhận, vật nhỏ cổ hủ này chắc chắn sẽ không đồng ý để anh làm chuyện như vậy.
"Dương Tầm Chiêu, tại sao anh lại nhất định muốn kết hôn lại với em?” Nếu là lúc trước, Hàn Nhã Thanh sẽ trực tiếp gạt đi mà không cần suy nghĩ, nhưng vì lần trước Đường Lăng đã nói qua với cô, cô cảm thấy mình vẫn nên biết rõ một chút.
Nghe cô nói như vậy, động tác của Dương Tầm Chiêu dừng lại, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, lúc đầu anh vẫn luôn không nói, là vì anh biết anh có nói cô cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng bây giờ cô đã hỏi, vậy anh cảm thấy mình có thể nói rõ ràng, có vài lời càng nói rõ sớm thì càng tốt!
"Bởi vì anh muốn..." Dương Tầm Chiêu nhìn vào cô, giờ phút này vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói kia dường như mang theo chút khàn, không biết có phải vì căng thẳng hay không.
"Cậu ba Dương, cũng được rồi, dựa vào tinh lực này của cậu, muốn làm thật có lẽ có thể đến sáng mai, tôi cũng không thể yểm hộ được, có người tới, có lẽ là người nhà họ Cố, thân phận của bà xã của cậu bây giờ không thể bại lộ, hiện tại lúc này tuyệt đối không thể có thêm rắc rối, nếu không sẽ không điều tra được vụ án!” Nhưng đúng lúc này, Ngài Lôi Hạ ở bên ngoài đột nhiên gõ của một cái, lời nói của ông ta cũng lập tức truyền vào.
"Anh..." Dương Tầm Chiêu nhíu mày, có chút bất mãn, nhưng anh vẫn muốn nói cho hết lời, một cơ hội tốt như vậy, không thể để bỏ lỡ.
"Cung tông trưởng bảo tôi đưa trà đến cho các vị, tôi vào đây!” Nhưng đúng vào lúc này, bên ngòai cửa có một giọng nói của phụ nữ truyền đến.
Không nghe được tiếng gõ cửa đã nghe thấy tiếng đẩy cửa.
"Là Cố Nam." Hàn Nhã Thanh nhận ra đó là giọng nói của Cố Nam, trong lòng thất kinh, Cố Nam đến chính là để tìm hiểu tình hình, đưa trà chỉ là kiếm cớ.
Nếu để Cố Nam nhìn thấy tình huống này, không, nếu để Cố Nam nhìn thấy Lôi Hạ ở bên ngoài một mình, mà cô và Dương Tầm Chiêu lại ở bên trong, vậy chắc chắn sẽ khiến Cố Nam nghi ngờ.
Trong tình hình này, tuyệt đối không thể để nhà họ Cố nắm được đằng chuôi, tuyệt đối không thể gây thêm rắc rối, nếu không hậu quả khó có thể lường được. abo
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu lập tức nheo lại, trên mặt dường như lạnh lẽo hơn vài phần, Cố Nam, nhà họ Cố, rất tốt!
Món nợ này anh nhớ kỹ.
"Ông Lôi, cậu ba Dương, mọi người ở bên trong sao? Cung tông trưởng để tôi đưa trà đến, mọi người có thể mở cửa không?” Cửa đã được khóa trái từ bên trong, nhưng Cố Nam rõ ràng không hề biết khó mà lui, hơn nữa cô ta còn trực tiếp lấy Cung tông trưởng ra để ép người.
Nếu phía trong không mở cửa, Cố Nam rõ ràng sẽ trực tiếp xông vào.