“Đây quả thực là sự thật, chúng ta không thể bị cô gái nhỏ này lừa.” Ông cụ Lưu không khỏi đau buồn.
“Ông cụ Lưu, ông nói chuyện thế nào vậy? Vừa rồi chúng ta đều nhìn ra năng lực của cô gái này, cô ấy tìm được Viên Quân Hạo chỉ bằng một bộ quần áo, ông vừa nói chữ Lưu của ông viết ngược lại, sau này đừng quên.” Sắc mặt của ông cụ Lý lúc này hiển nhiên càng thêm tức giận.
“Mặc dù vậy, cũng không thể chứng minh thân phận của cô ấy, kẻ thù của chúng ta cũng có thể có khả năng này.” Cung tông trưởng lập tức bổ sung thêm một câu, ông ta nói như vậy còn tàn nhẫn hơn, coi Hàn Nhã Thanh là kẻ thù.
Ông cụ Lý thầm thở dài, môi mấp máy, nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì.
Lúc này bỗng nhiên rơi vào bế tắc.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cười thầm, không ngờ Dương Tầm Chiêu lại thật sự nói chuẩn, Cung tông trưởng này thật không biết xấu hổ.
May mắn thay, Dương Tầm Chiêu nhắc nhở cô nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tại sao người mà Dương Tầm Chiêu tìm vẫn chưa tới?
Khi Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, một vệ sĩ chạy nhanh đến: “Cung tông trưởng, Lỗ đại nhân đến đây, có cả cậu ba Dương, họ cũng mang theo một vài phóng viên.”
Hàn Nhã Thanh nhướng mày, cuối cùng anh cũng đến, nhưng Dương Tầm Chiêu cũng đích thân đi theo, suốt ngày nhàn rỗi như vậy sao? Anh không quan tâm đến chuyện của công ty mình sao?
“Lúc này Lỗ đại nhân tới đây làm gì? Cậu ba Dương cậu đang nói là Dương Tầm Chiêu sao? Anh ta đến đây làm gì?” Chân mày Cung tông trưởng hơi nhíu lại, có chút bối rối.
“Được rồi, hôm nay chuyện này cũng đã tra rõ ràng rồi, Triệu Lại Tử và người thợ mộc sẽ bị bắt giam để xét xử lại, những người khác đều giải tán đi.” Cung tông trưởng định trực tiếp đuổi mọi người đi.
“Cung tông trưởng, Lỗ đại nhân và cậu ba Dương đều nói họ muốn gặp cô Đường, họ nói có chuyện quan trọng, vả lại họ cũng đưa phóng viên tới.” Người vệ sĩ nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
“Ồ? Muốn gặp cô gái nhỏ này? Nếu đúng như vậy, mời Lỗ đại nhân và những người vào đi, để mọi người có thể xem là chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì các phóng viên cũng đã được mời nên không việc gì phải giấu giếm nữa.” Ông cụ Lý nóng nảy, vừa rồi còn cảm thấy khó chịu, thấy lúc này có bước ngoặt, ông ta đương nhiên hiểu được thời cơ.
“Ông cụ Lý nói đúng, họ đã muốn gặp nhóc Đường này thì để họ đi, xem chuyện gì xảy ra.” Đường Vân Thành cũng trực tiếp nói chuyện, lúc này Đường Vân Thành là lão đại ở đây, không ai dám chống lại lời ông ta nói.
Vệ sĩ vừa tới báo là người do Cung tông trưởng đưa tới, nghe thấy lời của Đường Vân Thành thì ông ta không nhúc nhích, nhưng vệ sĩ của Đường Vân Thành thật thông minh, ngay khi Đường Vân Thành nói xong liền nhanh chóng chạy ra đón người.
Cung tông trưởng muốn tới ngăn cản cũng đã quá muộn, vả lại ông ta không có lý do gì để ngăn cản một việc như vậy.
Nhất thời ai cũng không nói, nhưng trong lòng đều là thầm tính toán, phỏng đoán xem chuyện này rốt cuộc là sao?
Tại sao Lỗ đại nhân lại đột nhiên đến trung tâm nội bộ của tám đại gia tộc? Dương Tầm Chiêu thực sự cũng đi theo tới? Vả lại còn đưa các phóng viên theo?
Rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên!
Ngay sau đó, vệ sĩ dẫn một nhóm người đi tới, lúc này phía trước có ba người đi song song, một người là Lỗ đại nhân, người còn lại là cậu ba Dương, còn có một người khác có mặt nữa mà không mấy người nhận biết, nhưng cũng có một vài người đã nhận biết người đó.
Vào lúc này, khuôn mặt của một số người nhận ra thân phận của người đó đã nhao nhao thay đổi.
Dương Tầm Chiêu vừa xuất hiện, đôi mắt đã trực tiếp rơi vào trên người Hàn Nhã Thanh, không hề dời đi, anh rất đắc ý khi nhìn thấy cô hoàn toàn cải trang, anh vốn tưởng cô sẽ dùng dáng vẻ thật của mình ở đây, nếu như vậy thì ánh mắt của tất cả đàn ông ở đây không phải đều sẽ nhìn thẳng sao?
Dựa vào cái gì người phụ nữ của anh lại để người đàn ông khác nhìn chứ? Lúc này cô ăn mặc rất đẹp.
“Nghe nói Đường Lăng đã thuê chuyên gia phá án, nghe nói là chuyên gia tâm lý tội phạm, là đặc biệt đến đây để giúp chúng tôi giải quyết vụ án tổ chức khủng bố này, đây là điều may mắn đối với chúng tôi, tôi cũng đến xem và tham gia chung vui, nhân tiện xem vụ việc này có tiến triển gì không? Vừa hay một vài phóng viên cũng có mặt ở đây, họ đi cùng.” Đầu tiên Lỗ đại nhân giải thích lý do tại sao anh và một số phóng viên đến đây đột ngột, nghe có vẻ hợp lý.
Nghe những lời của anh, một số người có mặt đều mỉm cười, nhưng nụ cười của họ khác nhau và tâm trạng của họ cũng khác biệt.
“Nhân tiện, đây là ngài Lôi Hạ, có lẽ Cung tông trưởng và các cụ đều biết, ông ấy là người kiểm duyệt có thẩm quyền nhất của tổ chức thế giới, trước đó Viên đại nhân đã gặp riêng ông ấy, ông ấy nghe nói cô Đường giúp giải quyết vụ án này có giấy chứng nhận do tổ chức của họ cấp nên ông ấy cố ý đi theo để xem xét.” Lỗ đại nhân quay sang người đàn ông bên cạnh giới thiệu tỉ mỉ cho mọi người.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, một nụ cười khẽ từ từ tràn ra, chỉ có cô mới biết rõ nhất người này là do Dương Tầm Chiêu đặc biệt tìm ra, Dương Tầm Chiêu hẳn là phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người này, vả lại Dương Tầm Chiêu còn cố ý tìm thêm Lỗ đại nhân, chuyện này càng thêm hoàn mỹ.
Không thể không nói, một khi Dương Tầm Chiêu đã làm chuyện gì rồi thì một giọt nước cũng không lọt.
Cung tông trưởng nghe thấy lời của Lỗ đại nhân, lại nhìn về phía Lôi Hạ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Đúng lúc này, sự xuất hiện của Lôi Hạ đã phá vỡ mọi kế hoạch trước đó của ông ta, ông ta nghĩ đây chắc chắn không phải là trùng hợp.
Hẳn là do người phụ nữ đó sắp xếp, mà người phụ nữ đó lại có năng lực lớn như vậy sao? Cô ta có thể mời cả ngài Lôi Hạ?
Lúc đầu ông ta muốn mời Lôi Hạ, nhưng xin mấy lần, Lôi Hạ đều không đồng ý.
Tất nhiên sắc mặt của nhà họ Cố lúc này cũng không dễ coi lắm.
“Hahaha, ngài Lỗ đến đây thật là đúng lúc.” Ông cụ Lý trực tiếp cười ra tiếng, lúc này thấy ông ta là vui nhất ở đây.
Đường Vân Thành còn tưởng Lôi Hạ là do Hàn Nhã Thanh mời, cho nên lúc này càng thêm kinh ngạc, cô gái này đúng là có năng lực.
Nhưng đứa trẻ nhà họ Dương đi theo làm gì? Ông ta phát hiện thằng bé kia đã nhìn chằm chằm vào cô gái kể từ khi anh xuất hiện?
Đây là tình huống gì chứ?
“Ngài Lôi Hạ, lâu rồi không gặp.” Hàn Nhã Thanh đi tới trước chào hỏi Lôi Hạ.
“Cô Đường, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đây cũng là duyên số.” Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt ngài Lôi Hạ, anh ta lịch sự và tử tế đưa tay ra bắt tay với Hàn Nhã Thanh.
Cậu ba Dương đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm giữ của hai người, hơi nheo mắt lại, dựa vào cái gì? Anh đến, cô không chào hay bắt tay anh trước mà lại bắt tay với người đàn ông khác?
Số phận éo le thật, Lôi Hạ là anh mời đến giúp, anh ta lại nói chuyện với người phụ nữ của mình là duyên số gì chứ?
Không thể không nói, cậu ba Dương trở nên ghen tuông, là không phân hoàn cảnh, thời gian hay là nhân vật nào cả.