Chắc không phải đám người Hàn Trung Dung thừa dịp ông cụ Hàn nằm viện, cho nên muốn dọn sạch nhà họ Hàn rồi chứ?
Từ tối qua đến hôm nay cô đều không gặp bọn họ. Không biết đám người đó lại âm mưu chuyện gì nữa đây?
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài. Cô luôn không để ý đến những thứ vật chất bên ngoài nhưng bây giờ đám người Hàn Trung Dung làm vậy đúng là quá đáng.
Thật sự là không còn một chiếc xe nào trong gara cả, tất cả đều đã bị lái đi.
Không có xe, Hàn Nhã Thanh nghĩ chỉ có thể bắt taxi đi đến bệnh viện. Nhưng ở chỗ nhà tổ nhà họ Hàn này không dễ bắt xe,
cần phải đi bộ một quãng đường mới được.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh vừa đi ra khỏi cửa lại nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu, đương nhiên xe không quan trọng, quan trọng là người đang đứng bên cạnh chiếc xe kia kìa.
Chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đậu ngoài cổng của nhà tổ nhà họ Hàn, đúng là rất nổi bật, rất bắt mắt.
Nếu không có người đứng bên cạnh chiếc xe thì Hàn Nhã Thanh còn muốn thưởng thức chiếc xe thêm một lát nữa.
Nhưng mà bởi vì có người bên cạnh chiếc xe nên lúc này Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.
Đương nhiên, nếu cậu ba Dương biết được suy nghĩ lúc này của cô, chắc chắn anh sẽ tát cho cô một tát chết tươi.
Khoảnh khắc khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, hai chân của cô theo bản năng dừng lại, cả người cứng ngắc. Thật ra khoảnh khác đó thậm chí Hàn Nhã Thanh đã muốn rút lui. Chỉ có điều dù sao cô cũng là người đã gặp qua rất nhiêu cảnh tượng hoành tráng, cho nên cuối cùng cô cũng khống chế được hành động rút lui của mình.
Dương Tầm Chiêu hơi dựa vào cửa xe, không nhúc nhích. Đôi mắt anh rất thản nhiên nhìn cô.
Nhìn thấy cô, anh cũng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.
Anh không có động tác, cũng không có phản ứng, thậm chí trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào. Khoảnh khắc đó,
thậm chí Hàn Nhã Thanh còn tự hỏi liệu có phải anh không nhìn thấy cô không?
Cậu ba Dương cũng đâu có mù?
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, đã ba ngày không gặp, lúc này đột nhiên nhìn thấy anh ở đây, cô bỗng cảm thấy thất thần.
Không, cô không nên thất thần. Bây giờ cô nên nghĩ đến hậu quả. Buổi sáng ba ngày trước, khi cô rời đi, anh nói anh sẽ đến
bệnh viện tìm cô, nếu không tìm được người, thì cô tự gánh vác hậu quả.
Rõ ràng hôm đó anh đến bệnh viện tìm cô nhưng không thấy ai. Sau đó anh gọi điện thoại cho cô, cô lại cúp máy. Sau đó nữa bởi vì chuyện của Bùi Dật Duy mà cô lại cúp máy thêm một lân nữa.
Tuy nhiên, sau đó anh không gọi lại và không có động tĩnh gì trong mấy ngày qua, cho nên cô nghĩ rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, cô quả thực rất ngây thơ.
Người này mới sáng sớm đã chặn cô ở cửa nhà họ Hàn. Cô nghĩ chắc chắn không phải là tình cờ, mà rõ ràng anh là đến tìm cô tính sổ.
Hàn Nhã Thanh đang băn khoăn không biết có nên chào anh không? Nếu chào anh thì cô phải nói gì?
Hàn Nhã Thanh tự thấy bình thường cô cũng là người có tài ăn nói nhưng bây giờ cô cảm thấy ngay cả một câu chào hỏi đơn giản cô lại nói không ra.
Dương Tầm Chiêu vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Hơn nữa cơ thể anh vẫn đang dựa vào cửa xe ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Rõ ràng cậu ba Dương không có ý định nói chuyện trước.
Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu không cô cứ đi thẳng qua anh cho xong chuyện. Dù sao anh cũng không có phản ứng, cũng không nói năng gì.
Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy liền bắt đầu đi vê phía trước. Cô phát hiện ánh mắt của cậu ba Dương khẽ đảo, sau đó rơi vào hai
chân cô. Mỗi khi cô cất bước, mắt anh cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào chân cô.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy hai chân mình trở nên nặng nề, nặng như đổ chì, khiến cô thật sự không thể nhúc nhích
được.
Thực ra biểu hiện của anh lúc này khá bình tĩnh, ánh mắt cũng rất hờ hững nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu cô bước thêm một bước nữa, đi thẳng qua mặt anh như vậy thì phỏng chừng anh sẽ chặt gãy hai chân của cô.
"Thật là trùng hợp." Hàn Nhã Thanh lại thở dài một hơi, cuối cùng cũng dừng lại. Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà chủ
động chào hỏi trước.
Bởi vì Hàn Nhã Thanh không nghĩ ra được phải chào hỏi thế nào cho nên chỉ nói ra được hai chữ này.
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ, đây không phải là tình cờ, rõ ràng anh là đến chặn đường cô.
Cô nói như vậy chỉ muốn là muốn làm dịu bầu không khí mà thôi.
Cậu ba Dương ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt kia rất hờ hững, hờ hững như lúc này anh chỉ đang nhìn không khí mà thôi hoàn
toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Dáng vẻ này của anh quả thật khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, giây phút Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ánh mắt kia của anh, trái tim cô bỗng run lên.
Cậu ba Dương thờ ơ nhìn cô, một lúc sau khóe môi mới khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ: "Hàn Nhã Thanh, có phải tôi đã nói nếu tôi không tìm được em thì em sẽ có hậu quả gì không?"
Khi cậu ba Dương nói lời này, giọng nói của anh vẫn rất thờ ơ, nghe không ra được cảm xúc thật sự của anh.
Cơ thể Hàn Nhã Thanh theo bản năng cứng ngắc. Quả nhiên anh là đến tìm cô tính sổ. Cô nhớ hôm đó anh đã nói trước. Anh nói cô tự gánh lấy hậu quả nhưng lại không nói hậu quả gì.
"Mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, em..." Hàn Nhã Thanh suy nghĩ giải thích sẽ tốt hơn, nếu không giải thích chuyện này, chắc chắn sẽ không qua được.
"Em có việc?" Chỉ là, cô vừa mở miệng giải thích, đôi mắt của cậu ba Dương liền híp lại, đôi mắt vốn dĩ đang hờ hững lúc này lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Cô còn dám nói với anh cô có việc?
Việc của cô chính là ở bên cạnh Bùi Dật Duy?
Việc của cô chính là vì Bùi Dật Duy mà cúp điện thoại của anh, sau đó hoàn toàn biến mất hai ngày hai đêm, khiến anh không tìm được tăm hơi.
"Vậy em nói cho tôi nghe thử xem em có việc gì? Hai ngày hai đêm này em đã ở với ai, bận bịu chuyện gì?" Cậu ba Dương biết hai ngày hai đêm kia cô đều ở cạnh Bùi Dật Duy, nhưng lúc này anh vẫn hỏi.
Giờ phút này, sự lạnh lẽo trong mắt anh không hề giảm bớt nhưng giọng nói vẫn bị đè nén, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi phiền muộn. Cô chỉ muốn giải thích với anh nhưng anh đã cắt ngang lời cô, bây giờ anh lại hỏi cô.
Người này bị làm sao vậy?
Đương nhiên, nói thì nói vậy nhưng Hàn Nhã Thanh thực sự không có gan xỉa xói anh.
"Trong hai ngày hai đêm qua, em đã ở với ai?" Hàn Nhã Thanh còn chưa kịp trả lời, cậu ba Dương đã hỏi thêm một câu nữa. Lúc nói chuyện, giọng của cậu ba Dương vẫn nhẹ nhàng nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên. Anh đây không phải là biết rồi mà còn hỏi sao?
Ngày đó lúc anh gọi điện thoại, không phải anh đã biết cô đang ở bên cạnh Bùi Dật Duy sao?
"Bùi Dật Duy." Chỉ là bắt gặp ánh mắt của anh lúc này, Hàn Nhã Thanh vẫn thành thật đáp lại.
Câu trả lời của Hàn Nhã Thanh rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp.
Trực tiếp đến nỗi cậu ba Dương muốn bóp chết cô ngay lập tức.