"Em nghe nói chị ba không thích anh ba. Em cũng nghe nói chị ba đã có bạn trai từ trước rồi." Bạn học Tiểu Thất lại chậm rãi nói thêm một câu. Lúc bạn học Tiểu Thất nói câu này, còn cố ý hạ thấp giọng một chút.
Đương nhiên, chỉ là thấp hơn một chút, cho nên mọi người ở trong phòng đều nghe rõ ràng lời này của Tiểu Thất.
Bao gồm cả Dương Tầm Chiêu.
Cậu năm Tào ngây ra. Đây là tình huống gì? Hàn Nhã Thanh sao lại không thích anh ba? Làm sao có chuyện này được chứ?
Với điều kiện của anh ba, có người phụ nữ nào mà không thích? Hàn Nhã Thanh cũng đâu phải là người phụ nữ xuất sắc, vậy mà lại kén chọn như vậy?
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh đã có bạn trai rồi, chuyện này là từ khi nào?
Là trước khi cô ly hôn hay sau khi ly hôn với anh ba?
"Cậu nghe ai nói?" Lúc này Dương Tầm Chiêu đang phiền muộn vì chuyện này đấy. Nghe thấy Tiểu Thất nói vậy, anh nhìn thẳng vào cậu ta, trong giọng nói rõ ràng là lạnh hơn mấy phân, có lẽ nên nói là tàn nhẫn hơn mới đúng.
Anh biết Hàn Nhã Thanh không thích anh. Anh cũng biết chuyện của Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy nhưng còn Tiểu Thất thì sao? Sao cậu ta lại biết chuyện này?
Tiểu Thất sợ ngây người trước ánh mắt của Dương Tầm Chiêu. Thật ra, mấy lời lúc nãy là do Tiểu Thất tự mình phân tích ra.
Lúc nãy cậu ta cố ý nói như vậy là muốn thử xem phân tích của mình có đúng hay không?
Bạn học Tiểu Thất không ngờ anh ba của mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Chỉ có điều lúc này Tiểu Thất đã hiểu rõ, phân tích của cậu ta chắc chắn là đúng rồi.
"Em nghe anh cả nói." Tiểu Thất lặng lẽ thở dài, tim đập thình thịch. Trong lúc nguy hiểm thế này, Tiểu Thất quyết định lấy anh cả ra làm bia đỡ đạn, bởi vì chỉ có anh cả là không sợ anh ba.
Dương Tầm Chiêu hơi chau mày, Đường Lăng nói sao?
Nói thật, anh trở vê đã mấy này nhưng cũng không nhìn thấy Đường Lăng. Nghe nói Đường Lăng có chuyện ra nước ngoài rồi.
Dương Tầm Chiêu biết Đường Lăng không phải là người nhiều chuyện nhưng nghĩ tới Đường Lăng đối xử với Hàn Nhã Thanh hơi đặc biệt...
Ánh mắt
"Gần đây hình như anh cả gặp phải rắc rối gì đó. Không chỉ có anh cả mà chú Đường cũng gặp rắc rối, hơn nữa rắc rối lần này cũng không nhỏ. Nghe nói chú Đường không hoàn thành vụ án mà tám gia tộc lớn trấn áp. Tông trưởng Cung lại cho bác Đường thời gian nửa tháng, nếu không phá án được nữa thì vị trí tông trưởng lần này sợ là sẽ rơi vào tay nhà họ Cố rồi." Khi cậu năm Tào nói tới việc này, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
"Lần này nhà họ Đường sợ là sẽ xảy ra phiền phức lớn. Nếu vụ án này không được giải quyết, nhà họ Đường có thể..."
Cậu năm Tào chưa nói hết lời nhưng mọi người đều biết ý của anh ta.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không nói thêm câu nào, bâu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Dương Tầm Chiêu để ly rượu trong tay xuống, đứng bật dậy đi ra ngoài.
Đương nhiên thư ky Lưu cũng theo sát không rời.
“Anh ba, anh muốn đi à? Không uống nữa sao?" Cậu năm Tào thấy Dương Tầm Chiêu muốn đi, nhịn không được hỏi.
Nhưng Dương Tầm Chiêu không trả lời mà đi ra khỏi phòng.
"Có thể thấy tâm trạng của anh ba không tốt lắm. Đúng là không biết Hàn Nhã Thanh suy nghĩ thế nào nữa? Đang yên đang lành sao lại ly hôn với anh ba? Hơn nữa tại sao cô ấy không thích anh ba chứ?" Theo ý của Cậu năm Tào, chuyện Hàn Nhã Thanh không thích Dương Tầm Chiêu là một chuyện vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, Cậu năm Tào nói những lời này là sau khi Dương Tầm Chiêu đã ra khỏi phòng, cho nên anh không nghe được.
Dương Tầm Chiêu không nghe được nhưng Tịch Xuyên nghe được, anh ta mỉm cười nói: "Chuyện tình cảm khó nói lắm."
Hàn Nhã Thanh không thích anh ba là tự do cá nhân của người ta, không tồn tại vấn đề có thể hay không thể?
"Nghe nói nhà họ Hàn sắp phá sản, tình hình nhà họ Hàn bây giờ rất tệ." Cậu năm Tào đột nhiên nói một câu như vậy.
Tịch Xuyên nhìn Cậu năm Tào nhưng không nói gì? Hàn Thị phá sản sao? Có anh ba ở đây, sao Hàn Thị có thể phá sản được?
Chỉ cần chị ba nói một câu, không, cho dù chị ba không nói anh ba nhất định cũng sẽ cứu Hàn Thị.
Có lúc tình cảm sẽ khiến người ta làm việc nghĩa mà không chùn bước.
"Tôi cũng đi đây." Vốn dĩ Tịch Xuyên là bị Dương Tầm Chiêu gọi tới. Bây giờ nếu Dương Tầm Chiêu đã đi rồi thì anh ta cũng không dự định ở lại nữa. Anh ta muốn trở về ở bên cạnh người phụ nữ của mình.
Cố gắng ở bên cạnh người phụ nữ của anh ta.
Anh ta cũng không muốn người phụ nữ của mình chạy mất giống anh ba được.
Mọi chuyện của anh ta đều rất suôn sẻ, không bao lâu nữa anh sẽ có thể cưới cô về nhà rồi.
Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt Tịch Xuyên tươi thêm vài phân. Đó là nụ cười của sự hạnh phúc và thỏa mãn. Tuy đã trì hoãn hai năm nhưng bây giờ anh ta đã tìm vê được hạnh phúc của mình rồi.
Lần này, anh ta sẽ không bao giờ để mất cô nữa. Hơn nữa nhìn thấy chuyện của anh ba, anh ta cảm thấy mình nên kết hôn
càng sớm càng tốt.
"Các người đều đi rồi để lại một mình tôi uống rượu với Tiểu Thất sao? Các người đúng là chẳng ra sao cả." Sắc mặt Cậu năm Tào lộ vẻ không vui: "Nếu muốn đi thì đi thôi Tiểu Thất. Chúng ta cùng đi."
"Được rồi." Tiểu Thất vội vàng đứng lên, dù sao anh ta cũng không uống rượu, hôm nay anh ta chỉ đến xem trò vui mà thôi.
Sau khi Dương Tầm Chiêu đi khỏi phòng VIP liền bước nhanh ra ngoài.
"Cái này vừa nhìn đã biết là photoshop rồi. Giả lắm. Đúng là tay nghề chẳng ra sao cả."
"Tay nghề của cô giỏi thì cô thử photoshop một cái xem chơi."
Đúng lúc này, trong một phòng VỊP khác có mấy người đang tranh cãi chuyện gì đó. Giọng nói hơi lớn, cửa lại không đóng chặt, khi đi trên hành lang bên ngoài đều có thể nghe rõ.
"Thế nào, các người bắt nạt bà đây không biết làm sao? Đừng nói là một bức ảnh, cho dù là video camera bà đây cũng có thể photoshop được." Một người phụ nữ nói giọng hơi thô tục nhưng phần nhiều là toát lên vẻ không phục.
"Xí, chỉ bằng cô sao? Cô nên làm chuyện cần làm đi. Hơn nữa, video cũng đâu phải ảnh chụp, làm sao có thể photoshop được chứ?"
Lập tức có người phản bác, rõ ràng là không tin lời của cô ta, trong giọng nói của người đó còn mang theo vẻ mỉa mai.
"Ai nói không thể. Anh không làm được là do anh vô dụng. Năm năm trước, video trong cửa hàng của tôi chính là đã được photoshop qua, tuyệt đối nhìn không ra sơ hở nào, đủ để gạt tất cả mọi người." Người phụ nữ kia lập tức trả lời một câu, rõ ràng giọng nói kia tăng cao thêm mấy đề-xi-ben.
Chỉ có điều, người phụ nữ kia hẳn là đã uống khá nhiều rượu, lúc nói chuyện hơi ngọng.
"Còn lừa gạt được tất cả mọi người. Tôi thấy có gạt thì cũng chỉ gạt một người mù như cô mà thôi." Lập tức có người chế giễu cười ra tiếng, những người khác cũng học theo cười rộ lên.
Người phụ nữ kia tức giận, đạp thẳng chân lên ghế, chỉ tay về những người trong phòng nói: "Các người phải tin tôi, tôi nói cho các người biết lúc đó ngay cả cậu ba Dương cũng bị gạt đấy."
Khi người phụ nữ nói điều này, rõ ràng trong giọng nói của cô ta lộ ra vẻ khỏe khoang và đắc ý.