Chuyện này không thể nào!
Giờ đã khác sáu năm trước rồi, có rất nhiều chuyện đã thay đổi không thể quay lại được nữa, chuyện giữa anh và cô cũng không thể làm lại từ đầu được.
Hàn Nhã Thanh dùng sức thoát khỏi tay anh, rồi xoay người, đi ra bên ngoài.
Nhưng cô vừa đi tới cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng động lạ...
Cô còn chưa kịp hiểu rõ đó là tiếng động gì, đã nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy vang lên ở phía sau: “Thanh Thanh, nếu em không tin, anh sẽ móc tim mình ra cho em xem.”
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cả kinh, vội xoay người lại, thì thấy Bùi Dật Duy đang cầm dao trái cây đâm vào ngực trái của mình.
Anh đâm rất sâu, dao trái cây đã đâm vào một khúc khá dài, ngực anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười.
Giây phút đó, Hàn Nhã Thanh thật sự sợ đến ngây người.
“Anh điên rồi!” Hàn Nhã Thanh hoàn hồn, vội chạy tới cầm máu giúp anh.
Nhưng giờ dao trái cây vẫn đang cắm vào ngực trái của anh, không cách nào cầm máu được.
Cô nhận ra vị trí con dao trái cây đó đâm thẳng vào tim anh, cô không biết nó có tổn thương đến tim anh không, nhưng nhìn vị trí hiện tại, chỉ sợ tim đã bị tổn thương rồi.
Cô biết, trong trường hợp này, cô không được chạm vào con dao trái cây.
Thậm chí cô còn không dám chạm vào Bùi Dật Duy.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi gọi cấp cứu, tay cô cũng dính đầy máu, lúc gọi điện thoại, tay cô luôn run rẩy.
Điện thoại vừa kết nối, Hàn Nhã Thanh đã vội báo địa chỉ, giờ giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.
Bởi vì tim anh đang bị thương, nói không chừng một giây sau anh sẽ mất mạng.
Cô không thể ngờ rằng Bùi Dật Duy lại làm như vậy.
Anh thật sự điên rồi.
Nhưng giờ cô không thể nói gì được, cô biết lúc này chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách cứu anh.
“Thanh Thanh, em đừng lo, cũng đừng sợ.” Bùi Dật Duy vẫn nở nụ cười, nhưng rõ ràng sắc mặt đã trở nên trắng xám, thậm chí khóe miệng cũng bắt đầu trở nên thâm tím.
“Anh đừng nói nữa.” Hàn Nhã Thanh thấy anh càng nói chuyện thì ngực anh càng chảy nhiều máu hơn.
“Không, anh phải nói, đã sáu năm rồi, mấy năm qua, anh luôn nhớ tới em.” Giờ Bùi Dật Duy hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của cô, có lẽ anh cũng sợ mình chết rồi, sẽ không còn cơ hội nào để nói nữa.
Cô biết sự cố chấp của Bùi Dật Duy, nếu anh muốn nói thì cô không thể nào khuyên nhủ được.
Hàn Nhã Thanh thấy máu trên ngực anh càng chảy nhanh hơn, hơn nữa dao trái cây vẫn đang cắm trên đó, làm cô không dám chạm lung tung, cô hoàn toàn không cách nào câm máu được, giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh không ngừng chảy máu.
Bùi Dật Duy nhìn mặt cô, rồi mỉm cười lần nữa, bỗng mở miệng nói: “Thanh Thanh, nếu anh chết rồi, em hãy quên anh đi.”
Cả người Hàn Nhã Thanh khẽ cứng đờ, sáu năm trước, anh cũng nói lời này với cô, lúc đó, anh bảo cô hãy quên anh đi.
Giờ anh lại nói câu này với cô, Hàn Nhã Thanh bỗng cảm thấy tim mình hơi khó chịu, nhưng không nói rõ được đây là cảm giác gì.
“Nếu anh chưa chết, có thể sống tiếp được, em hãy gả cho anh.” Nhưng Bùi Dật Duy lại chậm rãi bổ sung thêm một câu ngay.
Hàn Nhã Thanh thoáng qua sự kinh ngạc, bàn tay vốn đang nắm chặt của cô càng vô thức siết chặt hơn, cô mím môi, không nói gì.
“Thanh Thanh, em hãy đồng ý với anh, nếu anh có thể sống lại, em hãy gả cho anh, bằng không, anh tình nguyện chết đi.” Bùi Dật Duy nhìn Hàn Nhã Thanh, cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bác sĩ vội vàng xông vào trong.
Nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Hàn Nhã Thanh, không hề buông ra.
“Hai người mau lên, đừng chậm trễ nữa, nếu còn chậm trễ cậu ấy sẽ mất mạng ngay.” Bác sĩ nóng lòng thúc giục.
“Chúng ta đến bệnh viện trước đã.” Hàn Nhã Thanh cũng không nhịn được giục anh.
“Vậy em phải đi cùng anh.” Bùi Dật Duy cũng không ép cô trả lời, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.
“Được, em sẽ đi cùng anh.” Lần này Hàn Nhã Thanh trả lời rất nhanh, với tình trạng hiện tại của anh, tất nhiên cô phải đi tới bệnh viện cùng anh rồi.
Nhà hàng là do Bùi Dật Duy đặt, anh đã căn dặn bên nhà hàng ngăn chặn toàn bộ tin tức, cũng sai người đi phong tỏa tin tức bên bệnh viện.
Xe cấp cứu vừa tới bệnh viện, bác sĩ liền nói anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Hàn Nhã Thanh không chịu buông ra.
“Bùi Dật Duy, anh buông tay em ra đi, anh phải đi phẫu thuật trước đã.” Hàn Nhã Thanh thấy mặt anh đã trắng bệch tới mức không còn chút máu, môi cũng trở nên thâm tím, cảm thấy anh gân như có thể chết bất cứ lúc nào.
Bùi Dật Duy nhìn cô, rồi khẽ mỉm cười, rõ ràng anh rất muốn cười, nhưng vì cơ thể không được thoải mái, nên cuối cùng anh vẫn không thể nở nụ cười được.
“Em đừng đi, hãy đợi anh.” Bùi Dật Duy nắm chặt tay cô, bày tỏ hàm ý rất rõ ràng, nếu cô không đợi anh, có đánh chết anh cũng không buông tay.
“Được, em sẽ đợi anh.” Trong tình huống này, tất nhiên Hàn Nhã Thanh sẽ thuận theo anh, vì nếu anh không mau chóng phẫu thuật, có thể anh sẽ mất mạng.
Cuối cùng khóe miệng Bùi Dật Duy cũng nở nụ cười hài lòng: “Em phải nhớ câu trả lời của em, nếu anh có thể sống sót, em phải gả cho anh...”
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn người, cô nhớ lúc nãy cô chưa trả lời anh, nhưng giờ cô cũng không thể nói gì được.
Giờ cô không thể nói với anh rằng, cô không muốn gả cho anh, bằng không với tính cách của anh, chỉ sợ sẽ nhất quyết không tiến vào phòng phẫu thuật.
Cũng may, bác sĩ cũng sốt ruột, Bùi Dật Duy còn chưa nói xong, bác sĩ đã dùng sức tách tay anh ra, rồi đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong năm tiếng, bác sĩ nói vết đâm thật sự tổn thương đến tim, nhưng cũng may vết thương ở tim không nghiêm trọng lắm, hơn nữa cũng được cấp cứu kịp thời.
Phẫu thuật xong, bác sĩ nói anh vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, lúc đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, anh vẫn còn hôn mê, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên cô, vẻ mặt rất bất an.
Sau khi đẩy vào phòng bệnh, lúc bác sĩ đang tiến hành kiểm tra Bùi Dật Duy, anh bỗng giơ tay lên, vẻ mặt vừa bất an, vừa lo
lãng vung tay nói: “Thanh Thanh, em đừng đi, đừng đi...”
“Cô qua đây, giờ tâm trạng cậu ấy không thể kích động được, cô mau tới đây để cậu ấy cảm nhận được cô đang ở bên cậu ấy.” Bác sĩ nhìn thấy tình huống này thì sợ hết hồn, liên tục bảo Hàn Nhã Thanh tới đây!
Hàn Nhã Thanh vội bước tới, cô vừa đi tới trước giường, đúng lúc Bùi Dật Duy vung tay lên chạm vào cánh tay cô, một giây sau, anh đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, rồi trở nên yên tĩnh.
Như thể cô là nhánh cỏ cứu mạng anh.
“Xem ra cậu ấy rất yêu cô, cũng rất lo lắng cho cô, cô cứ ở bên cậu ấy đi, với tình trạng hiện tại, tốt nhất là cô nên ở bên cậu ấy, đừng bao giờ để cậu ấy bị bất kỳ kích thích gì, giờ một chút kích thích cũng có thể làm cậu ấy nguy hiểm đến tính mạng." Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này thì nhìn Hàn Nhã Thanh, rồi cẩn thận căn dặn mấy câu.