Chuyện giữa bọn họ nếu có thể nói chuyện thật tốt thì sẽ được giải quyết, anh cũng không cần phải như vậy.
"Giữa chúng ta có điều gì mà không thể giải quyết? Giữa chúng ta cũng không có huyết hải thâm cừu, cùng lắm là ly hôn, cũng không đến mức... Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giật giật, lời này của anh giống như giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì vậy.
"Hàn Nhã Thanh, tốt nhất em câm miệng cho tôi, nếu không, hậu quả em tự chịu!” Giờ phút này Dương Tầm Chiêu thật sự kìm nén cảm giác muốn trực tiếp bóp chết cô, người phụ nữ này thật sự đúng là biết cách để khiến anh tức giận!
"Vậy anh thả em xuống trước, bị người ta nhìn thấy thế này thật sự không tốt!” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ của người y tá nhỏ lúc đi ngang qua, trong lòng có chút nóng nảy.
"Em để ý đến những thứ này từ lúc nào vậy? Không phải từ trước đến nay em đều không để ý đến ánh mắt của người khác sao?” Dương Tầm Chiêu hừ lạnh, cũng không hề có ý định để ý đến sự kháng nghị của cô, đây là tầng VIP của bệnh viện, vậy nên hành lang cũng không có người.
"..." Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giật giật một cái, lời nói này của anh giống như nói cô không cần đến thể diện vậy.
Người không muốn thể diện, không muốn mặt mũi là anh, có được không?
"Vậy anh hẳn cũng nên chú ý đến hình tượng của mình đúng không? Chúng ta đã kết hôn bí mật được ba tháng, không có lý do gì để sau khi ly hôn lại truyền ra chuyện có ảnh hưởng đến hình tượng của anh, đúng không?” Hàn Nhã Thanh quyết định thay đổi thành một câu trả lời hợp lý, thử thuyết phục anh, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với anh?
Bọn họ cũng đã ly hôn, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
"Vậy tôi có phải nên cảm ơn sự quan tâm của em không?” Dương Tầm Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trong giọng nói mơ hồ có nhiều thêm vài phân cắn răng nghiến lợi.
Cô thật sự đúng là "Hiền lành! Thật sự là "Quan tâm!
Sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ!
"Cám ơn thì không cân, em cũng chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở anh một chút, anh như vậy nếu như bị người khác truyền ra ngoài, sau này tìm vợ, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!” Tư thế lúc này khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng, rất khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn anh thả cô xuống.
Vì để anh thả cô xuống, giờ phút này bất cứ điều gì Hàn Nhã Thanh cũng có thể nói, cô hi vọng có thể có chút tác dụng.
Nhưng...
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn về phía cô, anh phát hiện rằng nói chuyện với người phụ nữ này, sớm muộn gì cũng có thể khiến anh tức chết.
Vậy nên cách tốt nhất vẫn là không nên nói nhảm với cô, tất cả đều biến thành hành động trực tiếp nhất.
Vậy nên, Dương Tầm Chiêu chẳng những không thả cô xuống, ngược lại ôm cô càng thêm chặt, nhưng bước chân cũng tăng nhanh không ít.
Tiến vào thang máy, cuối cùng anh cũng thả cô xuống, phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh chính là chạy trốn.
Cô cảm thấy người này điên rồi, thật sự không thể nói lý lẽ.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chỉ có điều, anh lại nhanh hơn một bước chặn cô lại, dùng thân thể của anh trực tiếp đè cô ở bên cạnh thang máy, hơn nữa lại là một tư thế vô cùng mập mờ.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, theo bản năng muốn dùng sức tránh ra.
"Nếu em cử động lung tung, em không ngại ở trong thang máy tôi sẽ làm gì đó với em... Nhưng thân thể của anh lại càng gần sát thêm, ép cô không có cách nào động đậy được.
Môi của anh tới gân bên tai cô, trong lời nói kia mang theo sự mập mờ không hề che giấu.
Khi nói chuyện, anh cố tình nhìn lướt về phía camera ở phía trên bên trái, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hàn Nhã Thanh chán nản, cô và anh đã ly hôn, giữa bọn họ đã không còn bất cứ mối liên hệ gì, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Dương Tầm Chiêu không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt có sự lạnh lẽo, nhiều hơn chính là lửa giận
nghiến răng nghiến lợi.
Thang máy dừng ở tầng âm một, anh trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Đi đến trước xe, anh mở cửa xe, trực tiếp nhét cô vào trong, không đợi cô kịp phản ứng thì anh cũng lên xe, trực tiếp đè cô ở
ghế sau xe, không hề dừng lại chút nào, lập tức hung hăng hôn lên môi cô.
Động tác của anh mang theo sự trừng phạt bá đạo, nói là hôn nhưng lại giống như cắn.
"Dừng, dừng, dừng, không phải anh nói có chuyện tìm em sao? Chúng ta nói chuyện đi, đừng như vậy!” Hàn Nhã Thanh thật vất vả mới nắm được cơ hội, hung hăng hít thở.
Cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước ở nước M, cô không muốn mọi chuyện lại phát triển theo tình huống như vậy, tuyệt đối
không được.
Nếu anh có chuyện, có thể từ từ nói, nhưng không thể loạn như vậy.
"Đây chính chuyện tôi muốn làm khi tìm đến em!” Dương Tầm Chiêu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cô, câu nói này giống như là một chuyện đương nhiên.
"....?" Hàn Nhã Thanh choáng váng, cô thấy Dương Tầm Chiêu không phải nói đùa, anh muốn tới thật, cô âm thầm thở ra một hơi: "Dương Tầm Chiêu, chúng ta đã ly hôn, anh không thể như vậy."
Cô và anh kết hôn ba tháng, bọn họ cũng chỉ có đoạn thời gian đó từng là vợ chồng thực sự, bây giờ hai người bọn họ đã ly hôn, tình huống này là thế nào đây?
"Không thể? Em có thể nhìn xem tôi có thể hay không." Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cười cười, nụ cười kia...
Không thể sao? Anh sẽ để cô nhìn xem, anh có thể hay không, anh hôn cô lần nữa, một tay bắt lấy cánh tay đang muốn giãy
dụa của cô, trực tiếp giam cầm ngay phía trên cô.
"Dương Tầm Chiêu, anh như vậy em có thể tố cáo anh bạo lực!” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh trâm xuống, giọng nói rõ ràng đã cao hơn vài phân.
"Được, tôi tạo chứng cứ cho em, xong việc thì đi tố cáo!” Anh nhìn cô, khóe môi câu lên, nụ cười tà khí đầy mê hoặc.
"..." Hàn Nhã Thanh đột nhiên có cảm giác im lặng hỏi ông trời.
Mấy ngày không gặp, trình độ vô lại của người này lại tăng lên đến một mức cao hơn.
Không được, cũng đã ly hôn rồi, chuyện này là sao?
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh nghe thấy đó là tiếng chuông điện thoại của cô.
"Điện thoại của em." Hàn Nhã Thanh nhân cơ hội này đẩy anh ra, nhanh chóng cấm lấy điện thoại, cuộc gọi này đến thật đúng lúc.
Chỉ có điêu, khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dãy số trên điện thoại, đôi mắt chớp chớp, động tác muốn nghe điện thoại liên dừng lại.
Lúc này Dương Tầm Chiêu ở quá gần cô, đương nhiên nhìn thấy rõ phản ứng của cô, tròng mắt anh híp lại, trong lúc cô vẫn còn đang do dự, anh đã đưa tay ấn vào nút trả lời thay cô, hơn nữa còn thuận tiện ấn luôn nút loa ngoài.
"Thanh Thanh...” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, cùng cách xưng hô thân mật kia, khiến sắc mặt Dương Tầm Chiêu lập tức trầm xuống.
Anh đã sớm ngờ tới khả năng này, thật đúng chết tiệt, không ngoài dự đoán của anh.
Thanh Thanh? Thật sự đủ thân mật, anh với cô là vợ chồng ba tháng, anh cũng chưa từng gọi cô như vậy, người đàn ông kia dựa vào cái gì mà gọi cô như vậy?
"Anh đã đến rồi, đang đợi em ở chỗ trước kia chúng ta thường xuyên ngôi!” Giọng nói của người đàn ông không biết là do căng thẳng hay là kích động, rõ ràng mang theo vài phần rung động.
"Ờ." Nếu điện thoại đã Dương Tầm Chiêu ấn nghe máy, nghe được điện thoại ở đầu dây bên kia, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể thấp giọng trả lời, chỉ có điêu, khi cô vừa dứt lời liền cảm giác được bàn tay của người nào đó trước mặt mình dùng sức siết chặt, siết chặt đến mức cô hơi đau.
Vậy nên âm thanh của cô có chút...