Dương Tâm Chiêu nghe tiếng khóc kia thì đột nhiên trong lòng hơi loạn, không thể nào bình tĩnh giống như ngày thường được.
Anh nghe tiếng đứa bé kia khóc thì cảm giác có rất nhiêu kim châm đâm thẳng vào trái tim mình, tạo ra cảm giác hơi đau.
Cảm giác này rất kỳ lạt!
Nhưng vẻ ngoài Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không lộ ra bất cứ sự khác thường nào.
“Dương Tầm Chiêu, anh có ý gì? Anh dẫn người xông tới như vậy, tôi có lý do chính đáng làm bất cứ chuyện gì.” Đường Bách Khiêm nhìn Dương Tầm Chiêu, khóe môi mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này anh ta nói nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng trong lòng lo lắng hơn bất cứ ai, căng thẳng hơn bất cứ ai bởi vì tình huống hoàn toàn vượt qua kế hoạch của anh ta, những chuyện nằm ngoài kế hoạch thì thường rất khó khống chế.
“Đứa bé khóc như vậy là được bán tới đây sao?” Dương Tầm Chiêu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đột nhiên nói một câu như
vậy.
Chương Bình ngẩn người, khóe môi giật giật, vừa rồi anh ta chỉ nói một câu đùa giỡn, không lẽ lão đại coi là thật sao?
Không, không đúng, không phải lão đại tới tìm Hàn Nhã Thanh sao? Sao đột nhiên quan tâm tới đứa bé như vậy, hình như lão đại đi hơi lệch hướng thì phải.
Đường Bách Khiêm cũng sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu lại nhắc đến đứa bé.
Anh ta nghĩ tới tiếng khóc của Vũ Kỳ sẽ khiến cho Dương Tầm Chiêu chú ý, nhưng cũng không ngờ Dương Tầm Chiêu không hỏi tình hình của Hàn Nhã Thanh mà hỏi chuyện đứa bé.
Đường Bách Khiêm nghe Dương Tầm Chiêu hỏi thì đáy lòng run rẩy, không lẽ Dương Tầm Chiêu biết chuyện gì đó?
Không lẽ Dương Tầm Chiêu biết chuyện hai đứa nhỏ sao?
Nhưng trước kia anh ta giấu giếm chuyện hai đứa nhỏ rất tốt, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể phát hiện được.
Trừ khi Hàn Nhã Thanh nói với Dương Tầm Chiêu, nhưng Hàn Nhã Thanh vốn không biết người đàn ông năm năm trước là
Dương Tầm Chiêu, không biết ba của hai đứa nhỏ là Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh còn không biết, càng không thể nói với Dương Tầm Chiêu.
“Dương Tầm Chiêu, anh quan tâm quá rộng rồi, cho dù tôi thật sự buôn bán trẻ con cũng không tới lượt anh quan tâm.” Tuy
trong lòng Đường Bách Khiêm kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không lộ ra sự khác thường.
Đường Bách Khiêm nói đùa với Dương Tầm Chiêu cũng cố ý kéo dài thời gian.
Dương Tầm Chiêu là người thông minh thế nào chứ, sao có thể nhìn không ra được Đường Bách Khiêm đang cố ý kéo dài thời gian, anh không muốn nói nhảm với Đường Bách Khiêm nên cất bước đi lên lầu.
Tiếng khóc của đứa bé kia khiến trong lòng anh ngày càng không thoải mái, cho nên anh muốn đi lên nhìn xem.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Còn chưa từng có tiếng khóc nào có thể khiến trong lòng anh có cảm giác không thoải mái như
Vậy.
Đường Bách Khiêm nhíu mắt lại, giơ tay lên, sau đó mấy người đi theo anh ta lấy súng ra, toàn bộ nhắm vào Dương Tầm Chiêu.
Đường Bách Khiêm biết dưới tình huống này thì tuyệt đối không thể để Dương Tầm Chiêu nhìn thấy hai đứa nhỏ, lúc này Vũ Kỳ vẫn luôn gọi mẹ, nếu đến lúc đó Dương Tầm Chiêu hỏi mẹ Vũ Kỳ là ai.
Vũ Kỳ chắc chắn sẽ trả lời, đến lúc đó không thể giấu giếm được nữa.
Hiện tại Dương Tầm Chiêu đã theo đuổi Hàn Nhã Thanh không bỏ, nếu để Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh còn sinh hai đứa bé cho anh thì đến lúc đó...
Cho nên anh ta cần phải ngăn cản...
Người của Dương Tầm Chiêu cũng nhanh chóng lấy súng ra, cục diện lập tức trở nên căng thẳng.
Trên mặt