Nhưng Tổng giám đốc trước đó đã lên tiếng rồi, nói bà chủ muốn cái gì thì cho cái đó, cho nên thư ký Lưu suy nghĩ một hồi, cuối cùng không có gọi điện thoại xin chỉ thị nữa.
“Bà chủ, Tổng giám đốc nói rồi, bà chủ muốn cái gì thì cho bà chủ cái đó, bà chủ cứ yên tâm mà mở miệng, nếu như bà chủ cảm thấy sản nghiệp, nhà cửa, xe gì đó quá phiên phức thì có thể trực tiếp đòi tiền, bà chủ cứ mạnh dạn mà đòi, bao nhiêu cũng được hết.” Thư ký Lưu cảm thấy bà chủ đòi quá ít, quá là ít rồi.
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn sẽ cố gắng giúp ông chủ nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, nhưng thư ký Lưu lúc này không muốn giúp Tổng giám đốc nhà anh ta tiết kiệm nữa.
Anh ta chính là muốn Hàn Nhã Thanh đòi càng nhiều hơn nữa.
“Cái này là đủ rồi, tôi cũng không thiếu tiền, làm phiền thư ký Lưu giúp tôi xử lý nhanh một chút, tôi đang vội.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của thư ký Lưu, nhịn không được mà muốn cười, thư ký Lưu này cũng thật đáng yêu.
Cô đương nhiên cũng biết Dương Tầm Chiêu không thiếu tiền, cô mở miệng được thì Dương Tầm Chiêu sẽ cho được.
Nhưng cô thật sự không muốn mấy thứ như tiền, cô cũng đâu thiếu tiền đâu.
“Bà chủ, bà chủ suy nghĩ lại đi, bây giờ bà chủ không thiếu tiền, nhưng mấy thứ như tiền phải kiếm cho nhiều, sẽ có một ngày phải dùng tới, nhân cơ hội này...” Thư ký Lưu vẫn không từ bỏ, lại khuyên nhủ Hàn Nhã Thanh.
Người không biết chắc còn tưởng anh ta là người ở phe Hàn Nhã Thanh nữa.
“Cảm ơn anh, thật sự không cần đâu.” Hàn Nhã Thanh cười cười, trực tiếp cắt lời thư ký Lưu.
Lúc cô và Dương Tầm Chiêu kết hôn, chưa từng nhắc qua vấn đề này, bởi vì cô chưa hề nghĩ qua muốn có được thứ gì đó từ Dương Tầm Chiêu cả.
Nếu như không phải bởi vì con trai thích thì cô cũng sẽ không cần cái mô hình xe này đâu.
“Thật sự không suy nghĩ một chút sao?” Thư ký Lưu vẫn cố chấp muốn ra sức lân cuối cùng. Bởi vì anh ta cảm thấy bà chủ ly hôn như vậy, thật sự quá là ủy khuất rồi.
Cho dù bà chủ và Tổng giám đốc là kết hôn hợp đồng đi nữa, nhưng dù sao kết hôn cũng gân 3 tháng rồi, dù sao cũng làm vợ chồng ba tháng, hơn nữa bà chủ còn giúp Tổng giám đốc lấy được Dương Thị. Theo lý mà nói, bà chủ nên nhận được một số đền bù.
“Làm phiền thư ký Lưu nhanh một chút.” Hàn Nhã Thanh lân này không nói gì nữa, mà câm lấy hiệp nghị, trực tiếp đưa đến trước mặt thư ky Lưu.
Hàn Nhã Thanh vốn dĩ không cần mấy thứ đó một chút nào, hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng hiểu, chuyện dây dưa đến tài sản sẽ vô cùng rắc rối, bây giờ cách thời gian máy bay cất cánh không còn lâu nữa, cô không muốn vì chuyện khác mà để lỡ thời gian.
Thư ký Lưu sững sờ, âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ khuyên nhủ Hàn Nhã Thanh.
“Con dấu của Tổng giám đốc ở trong két sắt, làm phiền bà chủ lấy dùm tôi.” Thư ký Lưu nghĩ, Tổng giám đốc không có ở đây, muốn làm thủ tục ly hôn chắc chắn cần phải có con dấu riêng của Tổng giám đốc, lúc này Hàn Nhã Thanh đúng lúc đứng ở bên cạnh két sắt, thư ký Lưu liên mở miệng kêu Hàn Nhã Thanh lấy giùm anh ta.
Lúc thư ký Lưu nói, đôi con ngươi theo bản năng lập lòe một hồi.
“Ồ, được.” Hàn Nhã Thanh sững sờ, trong lòng khẽ cười, tuy hồi nãy thư ký Lưu liều mạng bảo cô đòi nhiều tiền của Dương Tầm Chiêu, nhưng lúc quan trọng lại bảo vệ lợi ích của Dương Tầm Chiêu khắp nơi.
Lúc này cô đứng ở đây, thư ký Lưu không thể trực tiếp đuổi cô, nhưng nếu thư ký Lưu tự mình đi mở két sắt, cô đứng ở bên cạnh chỉ e là có thể nhìn thấy mật mã.
Cho nên, thư ký Lưu bảo cô đi mở, là mang theo ÿ thăm dò, nhưng cũng có vài phân phòng bị ở bên trong.
Có được người trung thành ở bên cạnh như vậy thật sự là phúc khí của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh đồng ý, sau đó ngồi xổm xuống, mở két sắt lần nữa.
Thư ký Lưu nhìn thấy hành động của Hàn Nhã Thanh, âm thầm thở ra một hơi, xem ra bà chủ thật sự biết mật mã.
Như vậy, anh ta không cần lo lắng gì nữa.
Con dấu riêng của Dương Tầm Chiêu đặt ở bên trong, lúc Hàn Nhã Thanh vươn tay đi lấy, tay đụng phải văn kiện ở phía trên, khiến cho văn kiện đổ sang một bên.
Sau đó Hàn Nhã Thanh nhìn thấy một phần văn kiện ở bên dưới.
Văn kiện không có niêm phong, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tên của cô.
Tối hôm đó, Dương Tầm Chiêu đã thừa nhận điều tra chuyện của cô và học trưởng, cho nên lúc này nhìn thấy phần văn kiện này cô cũng không có ngạc nhiên quá nhiều, chỉ là cô có chút tò mò Dương Tầm Chiêu đã điều tra được chuyện gì của cô?
Hàn Nhã Thanh muốn lấy ra xem thử, nhưng nghĩ đến thư ký Lưu lúc này vẫn còn đứng ở đằng sau, nghĩ một hồi, hay là bỏ đi, cho dù Dương Tầm Chiêu có điêu tra được cái gì, cô cũng đều ly hôn với Dương Tâm Chiêu rồi, sau này hai người bọn họ đường ai nấy đi, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu biết cái gì, hoặc là không biết cái gì, đều không có liên quan gì nữa.
Tay của Hàn Nhã Thanh trực tiếp thò vào trong, lấy con dấu của Dương Tầm Chiêu ở bên trong ra ngoài, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đưa con dấu cho thư ký Lưu.
“Bà chủ đợi một lát, tôi đi làm ngay đây.” Thư ký Lưu nhận lấy con dấu, nhớ trước đó Hàn Nhã Thanh có nói qua, cô đang vội.
Bây giờ nếu như Tổng giám đốc cũng đã đồng ý rồi, không có bất kỳ ý kiến gì, bà chủ cũng tự nguyện, bà chủ lại không cân cái gì hết, anh ta đương nhiên phải cố hết sức làm hài lòng những yêu cầu khác của bà chủ.
Thực ra làm thủ tục ly hôn thật sự không khó, bọn họ đều có luật sư chuyên môn, hơn nữa cũng có thể chạy giấy tờ, bà chủ lại không cần bất kỳ tài sản gì, không dây dưa đến vấn đề tài sản, chuyện này sẽ vô cùng đơn giản.
Anh ta tin sẽ không lãng phí nhiều thời gian đâu.
“Được.” Hàn Nhã Thanh không nói gì nhiều nữa, chỉ khẽ mỉm cười, nghĩ đến cô và Dương Tầm Chiêu đã kết hôn gần ba tháng rồi, không ngờ lại kết thúc như vậy.
Cũng thật là nhanh, nhưng mà, sớm muộn gì cũng phải kết thúc, sớm một chút muộn một chút cũng không có gì khác biệt.
Thư ký Lưu cầm lấy tất cả văn kiện rời khỏi văn phòng, Hàn Nhã Thanh liền ngồi ở văn phòng đợi, nghĩ đến sắp được quay về gặp hai bảo bối rồi, khóe môi Hàn Nhã Thanh bất giác nhướng lên.
Sau khi thư ký Lưu đi ra khỏi văn phòng, thở ra một hơi thật mạnh, sau đó lại không nhịn được mà lắc đầu, trước đây anh cảm thấy Tổng giám đốc đối với bà chủ rất đặc biệt, hơn nữa lần trước Tổng giám đốc đi công tác đều đưa bà chủ cùng đi.
Anh ta tưởng, Tổng giám đốc có chút thích bà chủ, không ngờ, tất cả đều là giả, đều là giả thôi.
Hóa ra Tổng giám đốc kết hôn với bà chủ thật sự chỉ là vì lấy được Dương Thị, lấy được Dương Thị thì ly hôn, tuy trên điểm này, Tổng giám đốc không có giấu bà chủ, thậm chí còn viết sẵn hiệp nghị nữa.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy ủy khuất giùm bà chủ, bà chủ là một đại gia khuê tú, lại bị Tổng giám đốc "giẫm đạp" không công cả ba tháng trời.
Đến cuối cùng, ly hôn rồi, bà chủ còn không cần cái gì cả, người tốt như bà chủ, Tổng giám đốc vậy mà lại không biết trân quý, Tổng giám đốc thật sự quá đáng quá.
Anh ta cảm thấy sau này nên để cho Tổng giám đốc độc thân cả đời, cả đời không lấy được vợ.