“Ừ, chúng ta chỉ là làm cho Ngụy Khang nhìn thôi, nhìn xem rốt cuộc ở bên phía của Ngụy Khang là có thái độ gì.” Ông cụ Dương không hề che giấu mục đích của mình tí nào, cái này vốn cũng là tác phong quen thuộc của ông ta.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến nhà chính nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương đang chờ cô, bởi vì tài xế của nhà họ Cố đang chờ bọn họ.
“Không phải đã kêu cô nhanh lên rồi hả, sao bây giờ mới tới?” Bà cụ Dương nhìn cô một chút, trong giọng nói mang theo vài phân bất mãn, có điều là bây giờ cũng đã khá hơn bình thường rất nhiều.
Sắc mặt của ông cụ Dương chìm xuống, nhìn thấy sau khi Hàn Nhã Thanh bước lên xe thì lạnh giọng nói: “Cái giá đỡ này của cô cũng đủ lớn nhỉ, đề cao bản thân quá rồi đó ”
Hàn Nhã Thanh cũng không nói cái gì cả, thân sắc rất bình thản, trong bình phản có một loại cảm giác như khiến lòng người dịu lại.
Cô không có bất kỳ phản ứng nào với thái độ của ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Ánh mắt của bà cụ Dương lấp loé, hiển nhiên không ngờ đến Hàn Nhã Thanh sẽ "nhịn" như vậy.
Thật ra thì Hàn Nhã Thanh cũng không phải là đang nhịn nhục, chỉ là đang khinh thường để ý đến bọn họ mà thôi.
Ông cụ Dương là một người kiêu ngạo không nói lý, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Nhã Thanh, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.
Ngay cả tài xế của nhà họ Cố cũng nhịn không được mà nhìn Hàn Nhã Thanh nhiêu thêm một chút.
Có một số người, chỉ cân là vẻ mặt lạnh nhạt cũng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, Hàn Nhã Thanh lại đúng là loại người đó.
Bữa tiệc lần này là do nhà họ Cố tổ chức, mặc dù là một bữa tiệc nhỏ nhưng mà cũng đều mời những nhân vật lớn hết sức quan trọng.
Nói là để ăn mừng cháu trai Cố Chính Tân của nhà họ Cố đoạt chức vô địch thế giới trong cuộc thi cờ tướng.
Nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần này chỉ sợ là nhà họ Cố vì để chúc mừng con trai trưởng của nhà họ Cố thôi.
Nghe nói là Cố Chính Tân, con trai trưởng của nhà họ Cố đã sắp được thăng chức.
Đến lúc đó, coi như là quyên lớn che trời.
Bữa tiệc được tổ chức ở trong sân của nhà họ Cố, cách cũng không xa, rất nhanh liên đến. Lúc xuống xe thì ông cụ Dương ghét bỏ mà trừng Hàn Nhã Thanh một chút: “Sau khi cô vào đó thì đừng có nói lung tung, miễn làm trò cười, mất mặt xấu hổ, hôm nay những người có mặt trong bữa tiệc đêu không phải là người bình thường.”
“Cô ta có thể nói lung tung cái gì được chứ? Đừng để sau khi đi vào bị hù dọa là đỡ lắm rồi.” Lời nói này của bà cụ Dương rõ ràng là đang giễu cợt Hàn Nhã Thanh chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
“Hừ, cái bộ dạng ngốc nghếch đó của nó đó à? Tốt xấu gì cũng nghe không hiểu, còn có thể bị hù dọa à?” Trên mặt của ông cụ Dương rõ ràng có nhiều thêm mấy phân trào phúng, lời nói càng ngày càng khó nghe hơn.
Từ xưa đến nay Hàn Nhã Thanh đều không để những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cho nên cho dù ông cụ
Dương và bà cụ Dương có nói gì đi nữa thì cô cũng chỉ coi như mình không nghe thấy.
Nếu như không phải vì giúp Dương Tầm Chiêu lấy được cổ phần của Dương thị, cô mới không thèm đi cùng bọn người ông cụ Dương đâu.
Mấy bữa tiệc như thế này, cô càng không thích đến.
“Xem đi, tôi nói là cô ta căn bản cũng nghe không hiểu mà.” Ông cụ Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh không có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Hàn Nhã Thanh vẫn không có bất cứ phản ứng nào, bà cụ Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong mắt cũng có nhiều thêm mấy phân chán ghét. Bà ta không hiểu tại sao Tầm Chiêu của bà ta ưu tú như vậy, vậy mà lại cưới một đứa ngu ngốc như thế về nhà.
Nếu như không có liên quan đến Ngụy Khang, bà ta đã sớm đuổi Hàn Nhã Thanh ra khỏi nhà rồi.
“Chú Dương, dì Vân, hai người đã đến rôi ạ.” Ba người vừa mới bước vào sân thì con dâu trưởng của nhà họ Cố là Trương Nguyệt Bình bước ra chào đón, mang trên mặt nụ cười khách khí lại lễ phép.
Chỉ là lúc Trương Nguyệt Bình nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì ngẩn người, nụ cười ở trên mặt hơi cứng lại: “Cô gái này là?”
“Gần đây thân thể của dì Vân cháu không tốt cho lắm, cho nên đã thuê một người chăm sóc cho bà ấy” Ông cụ Dương trực tiếp nói Hàn Nhã Thanh thành người chăm sóc do nhà họ Dương đã mời tới.
Đây là do trước đó ông cụ Dương đã nói trước với bà cụ Dương, cho nên đương nhiên bà cụ Dương cũng sẽ không phản bác, ngược lại phối hợp mà cười cười.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, hôm nay ông cụ Dương và bà cụ Dương lại diễn vở kịch nào nữa vậy?
Lúc đầu cô với Dương Tâm Chiêu chính là kết hôn ngâm, ông cụ Dương cũng đã nói như vậy, đương nhiên là Hàn Nhã Thanh sẽ không nói gì thêm.
“A, cái người chăm sóc xấu xí như vậy là được mời đến từ đâu thế?” Cố Nhược, đứa cháu chỉ mới có 13 tuổi của nhà họ Cố nhìn Hàn Nhã Thanh một chút, trực tiếp cười nhạo nói: “Cái này cũng quá xấu đi thôi, đây là lần đầu tiên mà cháu nhìn thấy một người xấu như vậy đó.”
“Bà Vân, bà để một người xấu như vậy đi theo ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy, chẳng lẽ không buồn nôn ạ? Buổi tối đi ngủ sẽ không gặp ác mộng sao?” Lúc Cố Nhược nói lời này thì lại nhìn Hàn Nhã Thanh một chút nữa, cố ý làm ra bộ dạng buồn nôn.
“Đúng vậy đó, xấu quá đi thôi, thật là buồn nôn mà.” Có mấy bé gái không lớn không nhỏ đứng vây xung quanh ở bên người của Cố Nhược, đều lên tiếng chế nhạo theo.
“Nhược Nhi, đừng có nói lung tung nữa.” Trương Nguyệt Bình, con dâu trưởng của nhà họ Cố quát Cố Nhược một tiếng, nhưng mà trong giọng nói kia lại không nghe ra được nửa điểm trách cứ.
Sắc mặt của ông cụ Dương càng trở nên khó coi hơn, trong lòng âm thâm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình đã không nói con nhỏ xấu xí này chính là vợ của Tầm Chiêu, nếu không thì nhà họ Dương của bọn họ không phải sẽ bị cười thúi mặt sao.
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên một chút, thật sự xấu như vậy luôn hả? Cô cũng biết lớp trang điểm bây giờ của cô quả thật là không dễ nhìn tí nào.
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh chỉ suy nghĩ đến một vấn đề, bình thường Dương Tâm Chiêu nhìn thấy cô như thế này thì sẽ buồn nôn hả? Dù sao thì ban ngày lẫn ban đêm Dương Tầm Chiêu đều đối diện với gương mặt này của cô.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng có thể xác định được một vài thứ, buổi tối Dương Tâm Chiêu tuyệt đối sẽ không nằm mơ thấy ác mộng, bởi vì anh căn bản không có thời gian để thấy ác mộng, thời gian của anh đều dùng để giày vò cô.
Giờ phút này nghe thấy lời nói của Cố Nhược, Hàn Nhã Thanh cảm giác bình thường thật sự đã quá ủy khuất cậu ba Dương rồi, ủy khuất cậu ba Dương ngày nào cũng phải đối diện với gương mặt xấu xí này của cô.
Nếu không thì chờ lúc Dương Tâm Chiêu đi công tác vê, cô dùng gương mặt thật sự mà chào đón anh.
Ngày nào Dương Tâm Chiêu cũng đối diện với gương mặt của cô, nếu như muốn nôn thì cũng không tốt lắm.
Mặc dù là lớp trang điểm ở trên mặt của cô là vật liệu do học trưởng mới chế tạo ra, nhưng mà vẫn có cách để tẩy đi.
Chỉ cân cô muốn làm thì không có chuyện gì mà làm không được.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi, vui vẻ quyết định.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến ngày hôm đó lớp ngụy trang ở trên mặt của cô không thể rửa trôi đi, dáng vẻ của cậu ba Dương buồn bực hận không thể căn chết cô, khóe môi của cô nhịn không được mà hơi cong lên.
“Này, các người nhìn đi, các người mau nhìn đi kìa, cái người quái dị đó lại đang cười. Bọn mình đang nói xấu cô ta, mà cô ta còn cười nữa. Trời đất ơi, không phải cô ta là đồ ngốc đó chứ?” Cố Nhược nhìn thấy tia cười khẽ bên khóe môi của Hàn Nhã Thanh, trực tiếp la to lên, lời nói đó càng quá đáng hơn.
“Ồ, thật kia kìa, xem ra là bị ngốc thật rồi, hơn nữa ngốc phải biết luôn, bị người ta mắng mà còn có thể cười thành tiếng”
“Haha, bộ dạng xãu như thế này đã đủ làm cho người khác buôn nôn rôi, lại còn là một kẻ ngốc nữa, sao cô ta vẫn còn có mặt mũi sống trên đời thế.”
“Cái này cũng quá xấu quá ngốc rôi, tuyệt đối ngốc đến một tâm cao mới.”