Khóe môi Đường Minh Hạo hơi cong lên, nhóc cảm giác cô bé cố ý.
Nhưng nhóc chỉ có thể thở dài, hoàn toàn dung túng tất cả hành động của cô bé, ai bảo cô bé là em gái của nhóc chứ.
"Đi thôi." Đường Minh Hạo giúp Đường Vũ Kỳ lau nước mắt, sau đó nắm tay Đường Vũ Kỳ đi về phía trường học.
Vừa vào trường học, Đường Minh Hạo nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đi về phía bọn họ.
Bởi vì Tịch Xuyên đã dặn dò, Đường Minh Hạo càng đề phòng hơn, nắm tay Đường Vũ Kỳ chặt hơn.
Đường Minh Hạo giả vờ lơ đãng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia một cái, trên mặt người đàn ông kia không có biểu cảm gì, không nhìn ra khác thường, nhưng Đường Minh Hạo lại sắc bén phát hiện trong ống tay áo của người đàn ông kia lóe lên ánh sáng.
Rõ ràng trong tay người đàn ông kia cầm vật gì đó tựa như lưỡi dao.
Sở dĩ Đường Minh Hạo nhạy bén hơn đứa trẻ khác cũng là vì liên quan đến hoàn cảnh sống của nhóc, tiếp xúc với những người kia.
Ở bên cạnh những người như Đường Bách Khiêm và Hàn Nhã Thanh thì những người đó đều không tầm thường.
Trong lúc vô tình Đường Minh Hạo học được rất nhiều thứ, có những điều không được học ở trường học và sách giáo khoa, huống chi bình thường Đường Bách Khiêm và Mộ Dung Tri còn đặc biệt dạy cho Đường Minh Hạo không ít chuyện.
Cho nên Đường Minh Hạo còn nhỏ tuổi nhưng lại bình tĩnh và nhạy bén vượt qua người bình thường.
Bước chân Đường Minh Hạo cũng không dừng lại, vân nắm tay Đường Vũ Kỳ tiếp tục đi về phía trước, cũng không lộ vẻ khác thường nào.
Nhưng lúc người đàn ông kia sắp đến trước mặt bọn họ thì nhóc đột nhiên thay đổi vị trí với Đường Vũ Kỳ, bảo vệ Đường Vũ Kỳ ở trong lòng.
Người đàn ông kia có dao trong tay, cho nên nhóc phải bảo vệ em gái.
Dường như người đàn ông đi về phía bọn họ hơi nhíu mày lại, lúc này bước chân của người đàn ông kia rõ ràng chậm lại một chút.
"Em đi bộ mà lại không nhìn đường, vừa rồi em suýt nữa vấp ngã đó." Đường Minh Hạo kéo Đường Vũ Kỳ, cố ý nghiêm túc trách cô bé, lúc này Đường Minh Hạo cũng không nhìn người đàn ông kia một cái.
"Em biết rồi, anh trai đừng tức giận." Đường Vũ Kỳ cũng không chú ý được sự khác thường, nhưng cô bé nghe anh trai trách thì cũng không hề không vui vẻ.
Cô bé biết anh trai quan tâm mình nên mới tức giận.
Để anh trai không tức giận nữa nên Đường Vũ Kỳ còn làm mặt quỷ đáng yêu với anh trai nhà mình, Đường Minh Hạo cười cười với cô.
Người đàn ông kia hơi híp mắt lại, cũng không phát hiện điều gì khác thường nên tiếp tục đi về phía bọn họ.
Mặc dù Đường Minh Hạo không biểu hiện ra sự khác thường, nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo lắng, bởi vì người đàn ông kia cầm lưỡi dao trong tay, lưỡi dao đó ở trong tay một số người còn nguy hiểm hơn cả dao.
Nhóc biết nếu người đàn ông kia muốn giết mình thì cũng chỉ cần một động tác giơ tay, nếu chỉ có một mình nhóc thì dễ nói, nhưng hiện tại nhóc còn nắm tay em gái.
Nhóc thông minh thế nào, bình tĩnh ra sao thì cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, vẫn còn kém xa với người trưởng thành.
Nhóc thấy người đàn ông kia cách bọn họ ngày càng gần thì cũng càng căng thẳng, nhóc dùng sức nắm chặt tay Đường Vũ Kỳ theo bản năng.
"Anh trai, anh sao vậy? Anh nắm tay em đau quá." Đường Vũ Kỳ cảm giác anh trai nắm tay mình ngày càng chặt, cô bé cảm thấy tay có chút đau.
Bình thường anh trai sẽ không bao giờ làm đau cô bé, anh trai bị sao vậy?
Đường Minh Hạo vốn lo lắng thì nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói, trái tim đột nhiên trầm xuống, con ngươi bản năng liếc về phía người đàn ông kia một cái, quả nhiên cậu thấy người đàn ông kia dừng bước lại.
Sau đó nhóc nhìn thấy người đàn ông kia cầm lưỡi dao chặt hơn, bởi vì tay hắn ta nắm chặt nên không nhìn không thấy lưỡi dao, nhưng Đường Minh Hạo biết càng như thế thì càng nguy hiểm.
Nhóc biết người đàn ông kia có thể ra tay với mình và em gái bất cứ lúc nào, tuy rằng hiện tại bọn họ đang ở nhà trẻ, mặc dù hiện tại là xã hội pháp chế, nhưng có một số người lại không bao giờ quan tâm pháp chế gì đó, ví dụ như sát thủ chuyên nghiệp.
Lần trước nhóc nghe thấy Tịch Xuyên gọi điện thoại có nhắc tới bà Tịch phái một sát thủ.
Có lẽ hắn ta là người này.
Lúc này bạn học nhỏ Đường Minh Hạo chưa trưởng thành phải thừa nhận mình không thể chịu đựng được sự giày vò này.
Nhóc biết mình là một đứa bé nên rất khó che giấu không có sơ hở ở trước mặt một sát thủ chuyên nghiệp.
Mẹ đã nói nếu một người muốn giả vờ bình tĩnh che giấu cảm xúc của mình là một chuyện rất khó, nếu gặp nguy hiểm thì đừng cố giả vờ bình tĩnh, đôi khi nổi giận cũng là một cách che giấu tốt hơn.
"Anh đã nói em đừng đi theo anh rồi, đừng đi theo anh nữa, em cứ muốn đi theo anh, mỗi ngày em giống như cái đuôi nhỏ đi theo anh, anh phải chăm sóc em chuyện này, lo lắng cho em chuyện kia, em co biết phiền phức thế nào không, hiện tại em còn chê anh không chăm sóc em tốt, chê anh làm đau em, vậy em tự đi đi, đừng để anh chăm sóc em nữa." Đường Minh Hạo đột nhiên quát lên với Đường Vũ Kỳ, nhưng quát lớn như vậy làm cho nỗi sợ hãi trong lòng bớt đi một chút, cũng không còn lo lắng như thế.
Lúc này nhóc hoàn toàn bùng phát tất cả cảm xúc, không cần phải che giấu và kiêm chế, hơn nữa nhóc vốn là đứa bé nên tức giận cũng là chuyện bình thường.
Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ đáng thương bị anh trai yêu dấu quát lớn, mũi giật giật, nước mắt như hạt đậu rơi xuống nhưng cô bé không khóc thành tiếng.
Bước chân của người đàn ông kia khôi phục bình thường, bác sĩ nói làm xét nghiệm ADN cần phải nhổ tóc, bởi vì kiểm tra đo lường ở phần nang lông chân tóc, nhưng nếu nhổ tóc sẽ gây ra cảm giác đau đớn, rất dễ bị người ta phát hiện.
Cho nên anh ta lưỡi dao lấy máu thì càng đơn giản hơn.
Nhưng lúc này hai đứa nhỏ đang cãi nhau, bên cạnh không có người lớn, Thụy đi qua giả vờ khuyên Đường Vũ Kỳ: "Em gái nhỏ đừng khóc."
"Sao cháu làm anh lại có thể quát mắng em gái chứ." Thụy vừa nói chuyện vừa đưa tay lên đầu Đường Minh Hạo, sau đó cầm mấy sợi tóc rồi hơi dùng sức nhổ tóc.
Tuy rằng chỉ có mấy sợi tóc nhưng vẫn sẽ đau, Đường Minh Hạo cảm giác hơi đau, cậu nhớ Tịch Xuyên đã nói không được phản kháng, phản kháng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng người này vừa nhổ tóc của cậu, cậu cảm giác được, nếu cậu không có chút phản ứng nào thì chắc chắn cũng sẽ khiến cho anh ta nghi ngờ.
Con ngươi Đường Minh Hạo xoay chuyển, sau đó cố ý nói: "Chú, cho dù cháu làm sai thì chú cũng đừng đánh cháu chứ, đau quá."
Đường Minh Hạo còn dùng tay xoa xoa chỗ anh ta vừa nhổ tóc, động tác của Đường Minh Hạo rất tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng, dù sao người trước mắt cũng là sát thủ chuyên nghiệp...