Tất nhiên cậu ba Dương sẽ không thừa nhận, thật ra giờ trong lòng anh rất hâm mộ và đố ky.
Tịch Xuyên đúng là chó ngáp phải ruồi, vậy mà được làm ba rồi? Còn một lúc hai đứa trẻ nữa.
Nhưng không phải chỉ có con thôi sao? Anh cũng có thể có mà.
Giờ anh đã là người có vợ rồi, hơn nữa ngày nào cũng cố gắng như thế, bọn họ lại không dùng biện pháp tránh thai, anh tin rằng không bao lâu nữa, anh cũng có thể làm ba rồi.
Nhưng anh rất bất ngờ, cũng hơi khó hiểu về chuyện Hàn Nhã Thanh không hề dùng biện pháp tránh thai.
Trước khi hai người kết hôn đã ký một bản thỏa thuận, anh biết cô luôn nhớ rõ bản thỏa thuận này, hơn nữa cô cũng định rời đi vào cuối năm nay.
Nếu đã vậy, sao cô lại không dùng biện pháp tránh thai chứ?
Nhưng giờ cậu ba Dương sẽ không nói gì hết, anh sợ vì cô không có kiến thức vê phương diện này, nên không nghĩ tới việc
tránh thai, nếu anh cứ nói ra như thế, ngược lại sẽ nhắc nhở cô, đến lúc đó cô dùng biện pháp tránh thai rồi, anh còn có thể làm ba được à?
Nhưng cậu ba Dương cảm thấy khả năng này không lớn lắm, trong lòng anh càng nghi ngờ hơn.
Cuối cùng Tịch Xuyên cũng cúp máy, Hứa Dinh Dinh cảm thấy mình cần phải giải thích rõ với anh, không thể để anh hiểu lầm thêm nữa: “Thật ra hai đứa trẻ này không phải con anh.”
Cũng không phải con cô, mà là con Hàn Nhã Thanh và cậu ba Dương, giờ chí ít anh ấy vẫn được xem là ba ghẻ, còn Tịch Xuyên thì không là gì cả.
Tịch Xuyên sửng sốt, nhìn cô ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ lên tiếng: “Anh muốn nói với em một truyện, hai năm trước, anh bị tai nạn xe, bác sĩ nói anh đã mất đi một phần ký ức, nên anh không nhớ ra em, nhưng anh nghĩ chắc chắn trước đây chúng ta có quen biết nhau, hơn nữa em nhất định là người rất quan trọng trong cuộc đời anh, bởi vì mỗi lần nhìn em rời đi, tim anh rất đau, cũng rất luyến tiếc.”
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, hai năm trước anh bị tai nạn xe ư? Anh không nhớ ra cô là vì anh đã mất đi một phần ký ức sao?
Vậy những chuyện xảy ra vào hai năm trước không phải là chủ ý của anh à? Hoặc là anh hoàn toàn không hề biết gì.
Có lẽ đó đều quỷ kế do Dương Trà My sắp đặt, tất nhiên cũng có phần bà Tịch nữa...
Nên cô thật sự hiểu lầm anh rồi.
“Chúng ta có quen biết nhau đúng không? Chúng ta từng có quan hệ yêu đương đúng không?” Mặc dù hiện tại Tịch Xuyên vẫn chưa nhớ lại những chuyện liên quan đến bọn họ lúc trước, nhưng giờ anh cảm thấy anh sẽ không đoán sai, chắc chắn sẽ không sai.
Hứa Dinh Dinh vì quá ngạc nhiên, cũng vì sự hối hận dưới đáy lòng, mà nhất thời không trả lời anh, tất nhiên cô cũng phản bác lại câu nói của anh.
Tịch Xuyên thấy cô không phản bác lại thì mỉm cười, xem ra anh đoán không hê sai, chắc chăn lúc trước bọn họ từng là người yêu của nhau.
Nhưng anh lại không nhận ra cô, nghĩ đến điêu này, trong lòng Tịch Xuyên không khỏi phiên muộn, cũng không nhịn được đau lòng, ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên sâu thẳm: “Em có thể tha thứ cho anh vì không nhận ra em không?”
Tịch Xuyên nói tới đây thì hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Nếu em không thể tha thứ cho anh, vậy em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh bảo đảm sau này sẽ bảo vệ em thật tốt, dù tương lai anh có quên chính mình, cũng sẽ không bao giờ quên em nữa.”
Tịch Xuyên liên tục nói ra những câu cảm động lòng người, e là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy điều này cũng bị cảm động.
Huống hồ cô là người phụ nữ luôn yêu anh sâu đậm.
Mắt Hứa Dinh Dinh đã ngấn lệ, nhưng trên mặt lại mang ý cười, nếu đây là sự thật hai năm trước, vậy thì anh không còn lỗi lầm nào nữa, mà ngược lại cô đã hiểu lầm anh, đây đều là lỗi của cô.
Tịch Xuyên thấy cô như vậy thì càng chắc chắn hơn, anh vươn tay, lau nước mắt trên khóe mắt cô, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Anh thấy hai bé con đang mở to mắt nhìn mình thì không khỏi cười nói: “Hai đứa bé này là con anh à?”
Anh tưởng lúc nãy cô phủ nhận là vì cô giận anh, nên cố ý lừa anh, nếu giờ hiểu lâm đã được giải thích rõ ràng rồi, vậy thì chắc chắn cô sẽ không phủ nhận nữa đâu.
“Không phải đâu.” Hứa Dinh Dinh sửng sốt rồi chậm rãi lắc đầu.
Tịch Xuyên sửng sốt, nhìn cô hơi khó tin, cô đang nói đùa với anh đúng không?
Nhưng anh thấy ánh mắt của cô rất nghiêm túc, chứ không phải đang nói đùa, có lẽ cô đang nói thật với anh.
“Bọn trẻ thật sự không phải con anh à? Em đang lừa anh đúng không?” Tịch Xuyên không thể chấp nhận đòn đả kích tàn nhẫn đó, cũng không thể chấp nhận việc hai đứa con vừa mới tới tay đã bay đi mất.
“Em không lừa anh đâu, bọn trẻ thật sự không phải con anh, cũng không phải con em sinh ra, em chỉ là mẹ nuôi của tụi trẻ
thôi.” Hứa Dinh Dinh thấy anh như vậy thì không khỏi bật cười.
Tất nhiên cô giải thích như vậy đã đủ rồi, nhưng Tịch Xuyên vẫn không tin.
Bọn trẻ đều không phải con do người phụ nữ của anh sinh ra, vậy thì tụi trẻ có thể là con anh à?
Tịch Xuyên nhất thời sửng sốt, lúc nãy anh đắc ý khoe khoang với anh ba như vậy, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nếu em là mẹ nuôi, vậy thì anh là ba nuôi.” Nhưng Tịch Xuyên nhanh chóng định thần lại, rồi bổ sung một câu.
“Phì, anh đúng là biết chiếm tiện nghi mà.” Hứa Dinh Dinh khế mắng anh một câu, trên mặt cũng hơi đỏ ửng.
“Lúc nãy bé con đã gọi anh là ba rồi, nên anh chính là ba bọn trẻ.” Mặt Tịch Xuyên càng đắc ý hơn.
“Sau này anh đừng nhắc chuyện của hai bé con trước mặt người ngoài nhé, nhà bọn trẻ không hy vọng chuyện hai đứa bị bại lộ, sợ bọn trẻ sẽ bị tổn thương.” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới tình huống đặc biệt của Hàn Nhã Thanh và hai bé con, sợ Tịch Xuyên sẽ nói lung tung rồi gây nên những rác rối không đáng có.
“Ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai thế?” Tịch Xuyên hơi sửng sốt, ánh mắt cũng mang theo vẻ nghi ngờ, rốt cuộc họ đang ở tình
cảnh nào mà sợ chuyện bọn trẻ bị bại lộ chứ?
Giờ anh rất tò mò muốn biết ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai?
Ba mẹ là người như thế nào mà sinh ra hai đứa con vừa đáng yêu xinh xắn, lại thông minh thế này chứ?
“Chuyện này tạm thời không thể nói cho anh biết được.” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới mối quan hệ giữa Tịch Xuyên và Dương Tâm Chiêu, nên càng không thể nói nhiều với anh.
“Ngay cả anh cũng phải giữ bí mật à? Anh là ba nuôi tụi trẻ đó.” Tịch Xuyên không vui, chủ yếu là vì anh không ngờ cô lại có
chuyện giấu anh.
Anh vốn đã mất đi một phần ký ức, quên đi chuyện lúc trước của hai người, cảm giác này rất tệ, rất khó chịu.
“Anh hỏi nhiều như thế làm gì? Em có nói anh cũng có biết họ đâu.” Hứa Dinh Dinh đành phải tìm một lý do để lừa anh.
Đường Minh Hạo khế nhướng mày, cũng không phản bác lại lời Hứa Dinh Dinh.
Còn Đường Vũ Kỳ thì dứt khoát bĩu môi, mẹ Dinh Dinh nói dối, chú và ba làm cùng công ty, hơn nữa lúc nãy bé nghe người khác gọi chú là phó tổng giám đốc, nếu chú là lãnh đạo công ty, sao có thể không quen ba bé chứ.
Nhưng mẹ Dinh Dinh vốn không đồng ý cho bé đi tìm ba, nên giờ bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không nói gì nữa, bé quyết định đợi đến lúc mẹ Dinh Dinh không có ở đây, bé sẽ lén hỏi chú.
Chắc chắn chú quen với ba bé, nhất định có thể giúp bé tìm được ba, đến lúc đó bé có thể giấu mẹ Dinh Dinh để lén đi tìm ba.
Giờ Hứa Dinh Dinh không chú ý đến vẻ mặt của Đường Vũ Kỳ, nên không hề hay biết dự định của bé.
- ----
Quên mất mấy nay không giới thiệu siêu phẩm tới mn. Rành cho những ai thích truyện vừa hay vừa hơi H++ mà tình tiết giống phim Nhật Bổn.:D
Thông tin:
Vì cứu người nhà cô bất đắc dĩ gả cho một kẻ ngốc nghếch. Nhưng đêm đến lại bị em trai chồng đặt dưới thân ăn sạch sành sanh.
Tưởng chừng như tất cả mọi chuyện kết thúc, cô cho rằng có thể dứt áo ra đi. Nào ngờ, ông em trai chồng chưa từng muốn buông tay cô ra!
“Mặc Diệu Dương! Anh đừng quên là giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc rồi!” Đêm khuya cô ngăn anh ngoài cửa, căn răng nghiến lợi nói.
“An Đình Đình! Giao dịch đúng là kết thúc, nhưng em làm trái quy định ước hẹn!”
....
" Em dám có gan mang con của tôi đi! Cho nên...giao dịch của chúng ta còn phải tiếp tục!”