Hàn Nhã Thanh nhìn anh rồi đột nhiên cười, nhìn có vẻ như cô bị anh chọc tức đến mức phải bật cười, hai mắt long lanh, cười nói: “Sao lại không sao được, quan trọng nữa là khác, Liên Cung đi hỏi cưới, mà đối tượng là em, em đương nhiên phải đi về rồi..." Hàn Nhã Thanh biết rõ rằng giây phút này đây, cô có giải thích thế nào đi nữa thì Dương Tầm Chiêu cũng không nghe lọt tai, thậm chí anh còn không cho cô cơ hội để lên tiếng.
Lần nào cũng vậy, khi cô vừa nói được một nửa thì đã bị anh cắt ngang, cô cảm giác như cậu ba Dương của lúc này đây không khác gì cậu bé ba tuổi, không nói lý lẽ, chỉ biết giận lẫy, cô nói gì anh cũng bỏ ngoài tai, hơn nữa anh còn cố tình hiểu lời cô nói theo ý của mình.
Vì vậy bây giờ cô chỉ là gậy ông đập lưng ông với anh mà thôi.
Quả thật lần này, Dương Tầm Chiêu không cắt ngang lời cô nói nữa, chỉ có điều bàn tay anh đang nắm tay cô càng siết chặt hơn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ trong đầu, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lúc này cô đã hóa thành tro bụi dưới cái nhìn của anh rồi.
Cô nghĩ nếu như lúc này đây, người ở trước mặt anh không phải là cô mà là một người khác thì chắc chắn người đó sẽ sợ đến chết khiếp.
Cũng may là cô thuộc tuýp người to gan lớn mật.
Ngay đúng vào giây phút cơn tức của Dương Tầm Chiêu sắp đạt đến đỉnh điểm, Hàn Nhã Thanh nhìn anh, rồi đột nhiên cô cười, mà lần này cô cười tươi tắn hơn: “Nhưng, chắc chắn em sẽ không đồng ý, Liên Cung không trẻ như anh, không đẹp trai như anh, không giàu như anh, cũng không lợi hại như anh, hà cớ gì em phải đồng ý lấy anh ta, anh coi em nói đúng không hả ông xã.”
Dương Tầm Chiêu có chút sửng sốt, ánh mắt vốn dĩ nhìn cô đằng đằng sát khí giờ đây chớp chớp trông vừa đáng yêu vừa ngu ngơ.
Sau đó là gương mặt có phần khó coi của cậu ba Dương lập tức dịu xuống, cuồng phong bão táp trong ánh mắt anh đã tan biến và khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Hừ”” Tuy cậu ba Dương vẫn kiêu ngạo khịt mũi một cái nhưng hình như anh cũng đang nhếch miệng cười, có thể nói cô khá tinh mắt.
Khả năng quan sát của Hàn Nhã Thanh có thể nói là khá nhạy, nên chỉ nhìn thôi cô đã hiểu ngay được tâm trạng cậu ba Dương của lúc này đây đã thoải mái hơn.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Nhã Thanh thông minh ở chỗ cô sẽ không bao giờ cương, cô biết tùy cơ ứng biến, và cũng biết cách kịp thời kiềm chế.
Chuyện này nếu đổi lại là người khác thì không biết sẽ rắc rối đến mức độ nào, nhưng với Hàn Nhã Thanh thì chỉ một câu nói đã nhanh chóng hóa giải được tính ngang ngược, càn quấy của cậu ba Dương.
“Ông xã, chúng ta dừng ở đây bao lâu rồi?” Hàn Nhã Thanh cảm giác xe cứ dừng ở đây cũng không hay lắm, chỗ này gần với nhà họ Hàn, hơn nữa Liên Cung vẫn còn đang ở bên ngoài.
Nhưng Hàn Nhã Thanh rất khéo, cô không nói thẳng ra là muốn rời đi.
Tâm trạng của cậu ba Dương lúc này đã được Hàn Nhã Thanh trấn an làm cho dịu đi khá nhiều, chỉ có điều anh bất chợt nhớ đến câu nói của Liên Cung khi Hàn Nhã Thanh lên xe, sắc mặt của anh lại bắt đầu trở nên khó chịu hơn chút: “Em và Liên Cung đã hứa hẹn gì?”
Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, con người này có chịu thôi không vậy?
Cô thì có thể có hứa hẹn gì với Liên Cung, cô tránh anh ta còn không kịp nữa là.
Đầu óc thông minh sắc bén ngày thường của Dương Tầm Chiêu đâu mất rồi? Sao anh lại không nhìn ra được câu nói đó của Liên Cung là cố tình muốn nói cho anh nghe? Chẳng lẻ hôm nay anh để quên não của mình ở nhà rồi sao?!
Vì vậy nên cô mới nói cậu ba Dương của ngày hôm nay thật không khác gì đứa trẻ ba tuổi.
Hàn Nhã Thanh nghĩ, đối phó với đứa trẻ ba tuổi không thể nào quá mềm yếu, cần phải kết hợp mềm nắn rắn buông.
Hàn Nhã Thanh cố ý tỏ thái độ, trên mặt cô hiện lên sự tức giận: “Dương Tầm Chiêu, Liên Cung là bà xã anh hay em là bà xã của anh”
“Em.” Ánh mắt anh khẽ lóa lên, vợ của anh đương nhiên là cô, câu hỏi này của cô đúng là biến thái, còn người tên Liên Cung kia, anh chỉ muốn lập tức trừ khử đi để tránh hiểm họa về sau.
Nhưng mà, cậu ba Dương cũng đã nhận ra được vợ anh đã giận rồi.
Thấy cô giận, cậu ba Dương cũng không nói thêm gì nữa, dáng vẻ khó chịu trên gương mặt anh cũng dần biến mất.
“Vậy anh tin lời nói của người ngoài như anh ta, hay là tin em?” Hàn Nhã Thanh nhìn điệu bộ của anh mà cười thâm trong bụng, nhưng cô vẫn tỏ thái độ và cố gắng kiêm chế không để mình không cười.
“Tin em chứ, đương nhiên là tin bà xã anh rồi.” Lúc này, nghe ra được câu trả lời của cậu ba Dương rất ngoan ngoãn, đúng, không sai, chính là ngoan ngoãn! Sự ngoan ngoãn của riêng cậu ba!!
“Vậy thì được.” Cuối cùng thì cô cũng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này chắc đã đến hồi kết rồi.
Úi da mẹ ơi, sao cô lại có cảm giác cậu ba Dương này còn khó dụ hơn bé Kỳ của nhà cô! Còn so với bé Hạo thì cậu ba Dương càng không bằng.
Chỉ có điều cậu ba Dương ngoan ngoãn chưa được ba giây, giây tiếp theo anh liên kéo mạnh cô vào người mình và thô bạo hôn lên môi cô.
Lúc này đây, nụ hôn của anh có phần thô bạo, tay anh xoa mạnh vào làn da của cô khiến cho cô cảm thấy hơi chút đau.
Hàn Nhã Thanh giật mình, vừa nãy không phải vẫn bình thường sao? Sao đột nhiên lại lên cơn điên rồi?
Thực tế cho thấy lúc nãy cô chỉ trấn an được tinh thần của anh, chứ không bao gồm những cái khác.
Nhưng có điều Dương Tầm Chiêu lúc này vẫn còn có chút lý trí, anh biết giờ anh đang trên xe, Liên Cung và thư ký Lưu vẫn còn đang bên ngoài, cho nên anh không thể nào làm gì cô trên xe được.
Được lúc sau, anh chủ động buông cô ra, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, sau đó anh lấy điện thoại và gọi coi thư ký Lưu:
“Cậu lên và lái xe đi.”
Thư ký Lưu nghe lệnh liền lập tức mở cửa xe và bước lên xe.
Ngay khi cửa xe vừa được mở ra, Liên Cung đưa mắt nhìn Hàn Nhã Thanh thông qua khe cửa, anh thấy cô không có chút gì khác thường, quần áo chỉnh tề, thần thái tự nhiên, giống như vừa rồi trên xe không hề xảy ra chuyện gì.
Liên Cung hơi bân thần, nhất thời ánh mắt của anh có phần khó hiểu, rốt cuộc thì vừa nãy trên xe, Dương Tầm Chiêu có làm gì cô không?
Nhưng mà những câu hỏi này của anh sẽ không có ai trả lời anh được, và lúc này thư ký Lưu cũng đã lên xe và đóng cửa xe lại.
“Tổng giám đốc, giờ mình về phải không?” Thư ký Lưu lên tiếng thăm dò hỏi.
“Đến nhà họ Hàn.” Dương Tầm Chiêu liền trả lời, rõ ràng anh đã suy nghĩ từ trước chứ không phải đột xuất quyết định.
Liên Cung cũng đã đến nhà họ Hàn hỏi cưới rồi, nếu anh còn không hành động thì rất có khả năng vợ anh sẽ bị người khác cướp đi.
“Đến nhà họ Hàn? Sao? Sao lại đi đến nhà họ Hàn?” Hàn Nhã Thanh giật mình khi vừa nghe được câu nói của anh, vì sao lại đến nhà họ Hàn? Anh ấy đến nhà họ Hàn vào giờ này để làm gì?
“Em thử đoán xem?” Dương Tầm Chiêu liếc thoáng qua cô và trả lời, nhìn dáng vẻ cô có vẻ như có chút gì đó không vừa ý lắm.
“Ông xã à, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trước đi.” Hàn Nhã Thanh đưa người dựa vào lòng anh và làm nũng.
Bản thân cô biết rất rõ anh đến nhà họ Hàn và gặp ông nội thì sẽ như thế nào, cô không thể để anh đến nhà họ Hàn được.
“Không sao, đến nhà họ Hàn cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Cậu ba Dương đưa tay ôm cô vào lòng, tận hưởng cảm giác làm nũng và chủ động của cô, nhưng cũng không có ý định thay đổi quyết định.