Cậu Liên đảo mắt, khóe môi hơi nhếch lên, anh ta cũng là vì nghe nói Lý Hùng đắc tội Dương Tầm Chiêu nên mới đến đây xem thử.
Cậu Liên bước vào hội trường dưới lòng đất, bên trong rất bẩn và lộn xộn, người đàn ông trung niên dẫn anh ta quẹo tới quẹo lui, quẹo tới góc sâu nhất sau đó bọn họ nhìn thấy Lý Hùng đang nằm co ro trên đất bên cạnh đống rác.
Lý Hùng nghe được động tĩnh ngước mắt nhanh chóng nhìn sang thấy có người đi về phía mình, anh ta đứng bật dậy dự tính chạy trốn.
"Lý Hùng, cậu đừng chạy, chúng tôi sẽ không hại cậu. Cậu Liên chỉ là có mấy câu muốn hỏi cậu mà thôi." Người đàn ông trung niên liên tục hô lớn.
"Cậu Liên." Lý Hùng vốn không tin tưởng cậu Liên cho lắm, nhưng Lý Hùng vẫn dừng lại bởi vì anh ta biết cậu Liên tuyệt đối sẽ không nghe lời của cậu ba Dương, cho nên cậu Liên chắc chắn sẽ không thể vì lời của cậu ba Dương mà làm gì anh ta...
Cậu Liên nhìn Lý Hùng, hai mắt hơi híp lại, nói thật tình trạng hiện giờ của Lý Hùng thật sự rất bết bát, mới chưa tới một ngày mà anh ta đã thảm hại như vậy rồi.
Xem ra, lần này Dương Tầm Chiêu đúng là rất tức giận.
Từ trước tới nay chuyện có thể khiến Dương Tầm Chiêu tức giận không nhiều mà chuyện khiến anh triệu tập lực lượng như vậy lại càng ít hơn.
Cậu Liên nghĩ đến thái độ điềm đạm và bình tĩnh của Hàn Nhã Thanh lúc bị hãm hại ở Danh Tước vào ngày hôm đó. Anh ta nghĩ đến thái độ dũng cảm, khí phách bình tĩnh giải quyết mọi chuyện của cô và nghĩ đến sự xuất hiện sau đó của Dương Tầm Chiêu.
Còn có lần đó ở khách sạn, người phụ nữ kia đã phá đám anh nhưng tối đó Dương Tầm Chiêu lại liều mạng đi tìm cô.
Vì thế anh ta cảm thấy người phụ nữ hôm đó có khả năng là Hàn Nhã Thanh, chỉ là anh ta mãi không tìm ra được chứng cứ xác thực. Hôm nay anh ta nghe nói chuyện của Lý Hùng đột nhiên anh ta tự hỏi không biết chuyện này có liên quan đến Hàn Nhã Thanh không?
"Sao cậu lại đắc tội với Dương Tầm Chiêu?" Cậu Liên hỏi thẳng. Từ trước tới giờ anh ta không thích nói lời thừa thãi, có điều
trước khi hỏi anh cậu Liên đã đuổi người đàn ông trung niên dẫn đường đi rồi.
Lý Hùng nghe cậu Liên hỏi vậy, anh ta sợ đến mức run cầm cập, từ biểu hiện của anh ta có thể nhìn ra được Lý Hùng thật sự sợ Dương Tầm Chiêu đến cực điểm.
Lý Hùng do dự không trả lời, bây giờ anh đúng là rất sợ Dương Tầm Chiêu, cho nên những chuyện liên quan đến ngày đó anh ta không dám nói lung tung, sợ tai bay vạ gió.
"Là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh sao?" Cậu Liên nhìn ra được sự do dự của anh ta, sau đó lại hỏi thẳng thêm một câu nữa.
Lúc này cậu Liên hỏi thẳng như vậy coi như là đang bẫy Lý Hùng, đương nhiên nếu chuyện này có liên quan đến Hàn Nhã Thanh, anh ta sẽ tiếp tục hỏi nữa, nếu không liên quan đến cô thì anh ta sẽ rời đi ngay lập tức.
"Anh, làm sao anh biết?" Lý Hùng ngạc nhiên, vẻ mặt run sợ nhìn cậu Liên.
Cậu Liên hơi híp mắt lại, quả nhiên chuyện này có liên quan đến Hàn Nhã Thanh.
Như vậy Lý Hùng đã làm gì với Hàn Nhã Thanh mà khiến cho Dương Tầm Chiêu đối xử với anh ta như thế này?
"Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu cũng biết từ trước tới nay tôi và Dương Tầm Chiêu là kiểu nước giếng không phạm nước sông, cho nên cậu không cần phải lo lắng." Trên mặt cậu Liên đột nhiên hơi lóe lên ý cười, rất từ tốn nói
Lý Hùng thấy cậu Liên như vậy thì hoàn toàn buông lỏng đê phòng, chỉ thở hắt ra nói: "Đúng, là bởi vì người phụ nữ kia, tôi là bị người khác gài bẫy cho nên mới có ý với người phụ nữ kia..."
Lý Hùng dừng lại, nhưng cậu Liên tự nhiên hiểu ý, một tia sát khí xẹt qua đáy mắt lạnh lẽo như mắt chim ưng của anh ta.
Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, cho nên Lý Hùng không nhìn thấy.
"Cậu nói tiếp đi." Giọng nói của cậu Liên rất bình thản, không nghe ra được bất kỳ sự khác lạ nào.
"Người phụ nữ kia, người phụ nữ kia chính là một người điên. Tôi hoàn toàn không sơ múi được gì cô ta cả, đã vậy còn bị cô ta trừng trị cho một trận." Lúc nói đến chuyện này Lý Hùng vừa sợ hãi lại và hối hận, nếu có thể quay lại, anh ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc người phụ nữ kia.
"Hử, vậy cô ấy đã làm gì cậu?" Cậu Liên hơi nhăn mày, xem ra những suy đoán kia của anh đều đúng.
Lúc này Lý Hùng cũng không phòng bị cậu Liên là bao, hơn nữa cậu Liên đã hỏi anh ta cũng không dám không trả lời cho nên anh ta kể chi tiết chuyện xảy ra vào đêm đó tối hôm đó cho cậu Liên nghe một lần.
Cậu Liên nghiêm túc lăng nghe, càng nghe càng sửng sốt, anh ta cũng đoán được người phụ nữ kia không đơn giản, nhưng lại không ngờ cô ta lại lợi hại như vậy.
Xem ra, anh ta vẫn đánh giá thấp cô!
Ngược lại chuyện này càng ngày càng thú vị!
"Cậu ba, tôi đã kể cho cậu nghe hết rồi. Cậu có thể giúp tôi không?” Sau khi nói xong, Lý Hùng hơi mang theo chờ mong nhìn cậu Liên. Anh ta biết ở thành phố A không ai dám đắc tội với Dương Tầm Chiêu nên có lẽ cũng chỉ có cậu Liên mới có thể giúp được anh ta.
"Được, tôi sẽ cho người "Chăm sóc" cậu thật tốt." Cậu Liên nhìn Lý Hùng đột nhiên mỉm cười.
Giúp Lý Hùng? Ừm anh ta sẽ cố gắng "Giúp" Lý Hùng!
Tiếp theo anh ta nhất định sẽ khiến cho Lý Hùng sẽ thê thảm hơn bây giờ gấp trăm lần!
Cậu Liên vừa nói xong thì xoay người rời đi nhanh chóng. Sau khi anh ta rời khỏi hội trường dưới đất thì lại đi xử lý một số chuyện, sau đó mới trở về nhà họ Liên.
Lúc cậu Liên trở về nhà họ Liên trời cũng gần sáng.
"Con... Con xem lại con đi, cả ngày chẳng ra thể thống gì cả. Con xem bây giờ đã mấy giờ rồi mà mới về nhà hả? Con lại đi chơi bời lêu lổng ở chỗ tạp nham nào nữa rồi?" Bảy giờ sáng ông cụ Liên nhìn thấy cậu Liên mới vừa từ bên ngoài về tức đến nỗi vểnh râu.
Cậu Liên dường như sớm đã quen với cảnh tượng này, anh ta chẳng để ý đến ông cụ Liên thậm chí còn cố ý vươn vai, tiếp tục đi về phòng.
"Con đứng lại đó cho ông. Con đã hơn ba mươi rồi mà chẳng có gia đình, sự nghiệp gì cả. Quân đội tốt như vậy con lại không ở trong đó, con xem thử bộ dáng bây giờ của con giống thứ gì chứ?" Ông cụ Liên tức đến nổi nhảy dựng.
"Ba, ba đừng vội, đừng nóng giận, cẩn thận huyết áp lên cao." Diêu Hoa Hoa mẹ ruột của cậu Liên sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Cậu Liên vẫn hoàn toàn không để ý, từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Tất nhiên không ai biết rằng lý do năm xưa anh ta xuất ngũ là vì còn có chuyện quan trọng hơn, bây giờ rất ít người biết chuyện anh ta làm ngay cả gia đình anh ta cũng không biết.
Anh ta cũng không có dự định nói cho bọn họ biết.
"Ba không giận được sao? Con xem thử xem con trai con giống ai đi? Ba không phải đã nói với con rồi sao, bảo con mau tìm đối tượng thích hợp cho nó nhanh chóng kết hôn sao? Sao mà đến bây giờ cũng không có tin tức gì hết vậy? Rốt cuộc con làm việc kiểu gì thế?" Lúc này ông cụ Liên đang nổi nóng nên giọng điệu rất khó nghe.
"Con tìm rồi nhưng thằng bé không chịu, không đi gặp mặt người ta, con còn thể làm gì được chứ?" Diêu Hoa Hoa cũng sốt
ruột, nhưng chính chủ người ta không muốn, bà còn có thể trói anh ta lại đưa đi sao?
Chỉ là cậu Liên đang chuẩn bị lên lầu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn hai người khóe môi cong lên, chậm rãi nói ra từng chữ: "Muốn con kết hôn cũng được, các người đến nhà họ Hàn cầu hôn đi."