Dù sao hiện tại có chị ba ở đây nên anh ba cũng không thể làm gì anh ta, vì vậy anh ta vẫn không muốn buông tha cơ hội được vênh váo.
Nhưng cậu năm Tào hình như đã quên mất câu “Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn.”
",.." Hàn Nhã Thanh lại nhướng mày liếc cậu năm Tào một cái, anh chàng này cố ý kiếm chuyện à?
Được, tốt lắm!
Nếu đã vậy thì đừng trách cô.
"Uhm, tôi cũng thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết thì trong tình huống đó chị ba lẽ ra phải ghen chứ, nhưng vừa nãy một chút phản ứng cũng không có.” Tiểu Thất đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà chêm vào một câu, cậu ta đúng thật là không hiểu.
Một thiếu niên mới mười lăm tuổi, luôn được bảo bọc kỹ càng trong vòng tay người nhà, cũng bởi vì Tiểu Thất từ nhỏ đã không khỏe, cũng ít tiếp xúc với nhiều người và nhiều chuyện cho nên cho nên đến giờ tính cách vẫn còn ngây ngô, hồn nhiên như vậy.
"Cậu nhóc, lòng dạ đàn bà thâm sâu tựa biển, cậu không hiểu được đâu, mà chị ba của chúng ta đây thì lại càng thâm sâu hơn người bình thường." Tịch Xuyên đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn nên chậm rãi bôi thêm một câu nữa.
Chuyện vừa rồi lại được nhắc tới, Dương Tầm Chiêu nhớ đến phản ứng lúc nãy của Hàn Nhã Thanh nên trong lòng lại buồn bực, đã vậy những lời lúc này Tịch Xuyên nói ra còn đâm trúng tim đen của Dương Tầm Chiêu.
Trái tim của cô đang nằm ở đâu? Nó đang nằm ở chỗ của Đường Bách Khiêm sao?
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu lại âm u hơn một chút, anh tiện tay lấy chén rượu bên cạnh uống cạn, đây là loại rượu được điều chế đặc biệt, lúc mới uống thấy cũng nhẹ, nhưng dư âm về sau thì say chết bỏ.
Cậu hai Trác đến trễ nên bọn họ muốn đợi cậu hai Trác, mà có lẽ anh ta cũng sắp đến rồi, rượu nhân viên phục vụ vừa mới mang lên đã bị cậu ba Dương tiện tay bưng lại luôn.
"Đánh bài thì phải nghiêm túc." Đường Lăng liếc nhìn Dương Tâm Chiêu lên tiếng ngăn cái tên lúc nào cũng muốn làm loạn mọi chuyện lên.
Nhưng những lời này nghe có vẻ như đang muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh hơn thì phải.
"Hồng trung." Cậu năm Tào cũng thấy dáng vẻ mượn rượu giả sâu của anh ba nhà mình nên không dám nói lung tung nữa, anh ta mò phải lá hồng trung liên trực tiếp đánh ra, không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
"Ù rồi, Thập Tam Yêu, 88 phiên, cậu năm Tào, anh tính xem lần này bao nhiêu tiền?" Hàn Nhã Thanh đang chờ anh ta, anh ta vừa đánh lá bài xuống, Hàn Nhã Thanh liền nở nụ cười.
"Chị ba, có thể ghi nợ không?" Cậu năm Tào giờ phút này vô cùng đau lòng, ba đầu bọn họ chơi rất lớn nhưng thập tam yêu lại càng lớn hơn nữa, anh ta đã chơi mạt chược cả đời nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được thập tam yêu.
"Không được." Hàn Nhã Thanh trực tiếp từ chối, không thèm cho anh ta thương lượng một con đường sống.
Cậu năm Tào đột nhiên nhớ lúc trước Hàn Nhã Thanh từng nói một câu trong một căn phòng nào đó rằng cô từ trước đến giờ chưa từng mang thù bởi vì chỉ cần có thì cô ấy sẽ báo ngay lập tức.
Lời nói ấy đúng là không hề giả dối chút nào, báo ứng rất nhanh, nhưng anh ta chẳng qua chỉ chọc cô vài câu sao cô lại chơi ác như vậy chứ?
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Đưa tiền cho Hàn Nhã Thanh xong, cậu năm Tào thấy trước mặt mình chỉ còn vài tờ tiền, khóe miệng giật giật.
Chỉ một ván bài đã thua sạch, tiền vốn lẫn tiền thắng được đều cúng sạch cho cô ấy, cố gắng cả ngày trời vậy mà mới chớp mắt một cái đã quay về con số không rồi.
Hơn nữa, anh ta còn có cảm giác rằng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đột nhiên anh ta có một dự cảm vô cùng khó chịu, anh ta cảm thấy ván sau anh ta sẽ rất thảm, thảm vô cùng.
Và sự thật đã chứng minh, dự cảm của cậu năm Tào rất chuẩn, ván tiếp theo và những ván sau, anh ta có đánh con gì đi nữa thì Hàn Nhã Thanh cũng ù, đúng là quỷ quái mà.
"Chị ba, chị chơi ăn gian à." Tịch Xuyên sợ xanh mặt.
"Uhm, cho nên, anh cẩn thận một chút." Hàn Nhã Thanh nhìn Tịch Xuyên bằng ánh mắt thản nhiên nhưng điều đó lại làm cho Tịch Xuyên chấn động trong lòng, đây là muốn sát phạt anh ta sao?
Vừa rồi anh ta cũng đã hùa theo anh năm để chọc chị ba, mà với tính cách của chị ấy sẽ không tha cho anh ta đâu.
Bây giờ anh ta đã ý thức rất rõ ràng rằng chị ba đúng thật là một người có thù tất báo hơn nữa còn là không chút lưu tình.
Đột nhiên anh ta cũng có một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên, Tịch Xuyên đang nghĩ ngợi và vừa mới đánh xuống một lá, Hàn Nhã Thanh liên ù, nhanh như gió.
Tịch Xuyên đột nhiên có một cảm giác khóc không ra tiếng, chẳng phải anh ta há miệng mắc quai sao? Vốn dĩ chị ba đang chuyên tâm sát phạt lão ngũ, chẳng chú ý gì đến anh ta cả vậy mà anh ta lại mồm mép tép nhảy?
"Chị ba thật là lợi hại." Tiểu Thất nhịn không được võ tay, trên mặt tràn đầy sự sùng bái, giống y chang lúc sùng bái anh ba.
Sau đó, chỉ còn lại một mình Hàn Nhã Thanh là ù bài, xem ra cơn giận của cô tối nay lại rất có ích, giống như cô muốn lá bài nào thì sẽ có ngay lá bài đó vậy, nhưng cô chỉ theo cậu năm Tào cùng Tịch Xuyên, đương nhiên chủ yếu vẫn là cậu năm Tào, hơn nữa ván nào cũng ù to.
Bài mà Đường Lăng đánh ra dù Hàn Nhã Thanh có thể ù nhưng lại không ù khiến Dương Tầm Chiêu nhìn thấy không được vui.
Đường Lăng có ý với cô và anh ta cũng không hê che giấu điều đó, chỉ còn thiếu nước nói trắng ra cho tất cả mọi người biết nữa mà thôi, cho nên trong lòng cậu ba rất để ý.
Khi thấy Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa không ù bài của Đường Lăng, Dương Tầm Chiêu liền nhéo mạnh vào eo cô, rõ ràng đang có ý cảnh cáo cô.
Toàn thân Hàn Nhã Thanh cứng đờ, đang định quay lại nhìn anh nhưng nhớ lại lúc nãy đã không cẩn thận mà hôn lên mặt anh nên cô lại nhịn xuống, có điều cô vẫn không hiểu mình đã đắc tội anh ấy chỗ nào nữa?
Lẽ nào vì cô thắng quá hăng, quá tàn nhẫn khiến anh ấy không thể xem nữa sao?
Nhưng cũng chưa chắc bởi cô nghĩ nếu đổi lại là anh ấy thì có khi anh ấy còn chơi ác hơn cả cô.
Hàn Nhã Thanh tự nhủ nhất định là còn có chuyện gì khác nữa, nhưng nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.
Đường Lăng nhìn Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn cười như trước, nụ cười phơi phới như gió xuân nhưng lại khiên cho người ta có cảm giác hàm ý sâu xa.
Cậu năm Tào buôn bực cực độ, thấy mình bị thua nhiêu tiên như vậy mà muốn gỡ lại thì không có khả năng, tuy nhiên, chí ít cũng không thể nghẹn khuất như vậy được, đường nào cũng thua thì phải nói cho sướng cái miệng.
"Cuộc sống sau hôn nhân của anh chị ba có ân ái không?” Cậu năm Tào quyết định chơi trò đê tiện, hỏi một câu, lúc hỏi anh ta còn nhìn Dương Tâm Chiêu, kỳ thật dựa theo những gì anh ta biết trước đó cùng với những chuyện mà anh ta vừa mới quan sát được thì không khó gì để đoán ra tình trạng của hai người họ sau hôn nhân.
Cho nên, những lời này là anh ta cố ý hỏi.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhướng mày liếc cậu năm Tào một cái, cái liếc mắt ấy trông thì có vẻ bình thản nhưng ẩn sâu bên trong lại là ánh mắt muốn giết người, có nói giỡn thì cũng một vừa hai phải thôi, hôm nay cậu năm Tào có hơi quá đáng rồi.
Cô không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa.
Gặp phải ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, cậu năm Tào đột nhiên rùng mình, ánh mắt của cô gái này còn đáng sợ hơn cả anh ba, nó đáng sợ ở chỗ khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Khóe miệng của cậu năm Tào giật giật rồi không dám nói lung tung nữa.
Tịch Xuyên có chút nghi hoặc, với phong cách thường thấy của lão ngũ thì đáng lẽ sẽ không chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Sao anh ta lại có cảm giác như lão ngũ vừa rồi đã bị chẹn cổ họng vậy nhỉ, kỳ thật nguyên bản còn có rất nhiều lời mà lão ngũ vẫn chưa nói ra hết.
Tịch Xuyên không thấy được cái liếc mắt của Hàn Nhã Thanh dành cho cậu năm Tào vừa rồi mà Dương Tâm Chiêu ngôi ở phía sau Hàn Nhã Thanh cũng không thấy.
Nhưng Đường Lăng thấy được, anh ta nghĩ kế hoạch của mình có thể phải gấp rút hơn rồi.