CHƯƠNG 2006
Nhiều người biết chuyện của Lâm Bối và Đường Lăng nên ai nấy đều vui vẻ chúc phúc, Hàn Nhã Thanh nhìn Lâm Bối mà cũng bật cười theo.
Lâm Bối quơ bó hoa lên, cũng không thấy gượng gạo chút nào, thoải mái nói: “Đợi đến khi kết hôn thì mọi người phải đến đó nhé!”
Tất cả đều biết chuyện tốt sắp tới, vậy là liên tục chúc mừng Đường Lăng và Lâm Bối.
Hàn Nhã Thanh xuống dưới thay quần áo, phù dâu phù rể chào hỏi khách khứa. Đây là lễ cưới mà tất cả đều mong đợi nên bọn họ rất vui vẻ, ai nấy đều ồn ào cả lên.
Trong phòng, Hàn Nhã Thanh thay áo cưới ra, lúc định cởi đồ thì cô cảm giác có người bước vào, cô quay đầu lại theo bản năng. Khi đối diện với tầm mắt của Dương Tầm Chiêu, cô có hơi bất ngờ, anh đi tới, ôm cô vào trong ngực, Hàn Nhã Thanh tựa vào, không nỡ cử động.
“Nhã Thanh, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau mãi mãi rồi!” Dương Tầm Chiêu nói bên tai Hàn Nhã Thanh, kiên định hơn bất kì lúc nào.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!” Hàn Nhã Thanh khẽ nói, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Hai năm sau, trên một con đường tại thành phố N, có một người con gái vừa hí hoáy với mớ họa cụ, vừa nở một nụ cười trông rất tươi tắn. Một quý bà ăn mặc rất đỗi sang trọng, sau khi trò chuyện đôi câu với cô gái thì lập tức ngồi xuống trước mặt cô, chờ cô vẽ cho mình một bức tranh.
Quý bà nhìn cô gái trước mặt với dáng vẻ trông đợi thành quả từ cô. Lúc bà ấy đến chỗ này du lịch thì nghe bảo trên con đường này có một cô gái biết về hội họa, các đường nét khi vẽ khá là độc đáo nên bà mới chủ động đến đây xem thử.
Chưa đến một tiếng đồng hồ mà cô gái kia đã hoàn thành xong bức tranh. Quý bà bước lên trước nhìn thử bức chân dung của mình, gật gù lấy làm hài lòng. Bức chân dung này phối với hoa diên vĩ, tạo ra một sự quyến rũ thật khác biệt. Quý bà nọ tấm tắc, trả tiền rất hào phóng. Bà ấy còn định trò chuyện thêm mấy câu với cô gái thì đã thấy cách đấy không xa, có một cậu bé con đang chạy đến, cầm theo khăn giấy để lau mồ hôi cho cô gái, còn cất lên chất giọng vẫn còn hôi sữa: “Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi ạ.”
Quý bà hơi kinh ngạc. Nhìn cô gái này nhìn cũng trẻ mà đã làm mẹ rồi sao? Bà ấy nhìn cô, mọi ý nghĩ khác đều bay biến, chỉ nhìn về phía cậu bé mà giật mình.
Đứa bé này hao hao Tư Đồ Không, nhưng nụ cười trên gương mặt cậu hệt như một mặt trời bé nhỏ, mang đến cảm giác khác biệt một trời một vực với Tư Đồ Không.
“Cậu bé là?” Quý bà hỏi với vẻ ngờ vực.
Cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười như gió xuân lướt qua mặt: “Con trai tôi.” Cô không nói thêm gì khác nữa, tạm biệt quý bà xong, cô dẫn cậu bé con rời đi.
Quý bà nhìn theo bóng lưng của cô gái. Nếu như khi nãy bà ta không nhìn lầm, thì cô gái kia có chút quan hệ gì đó với Tư Đồ Không. Bà ta nhớ trước đây bên cạnh Tư Đồ Không có một người phụ nữ, hiện giờ, bà ta không thấy người phụ nữ kia đâu nữa. Vậy… Quý bà nọ không nghĩ ngợi thêm. Bà ta mong rằng lúc về lại thành phố A thì sẽ nhớ chuyện này để mà kể cho bà Tư Đồ biết.
Cô gái ban nãy chính là Liễu Ảnh. Sau khi rời khỏi thành phố A, cô đã chọn đại một địa điểm mới để định cư. Cô biết rõ, Tư Đồ Không đã hứa hẹn chuyện gì thì chắc chắn sẽ không đổi ý, trong hai năm tới đây, Tư Đồ Không tuyệt đối sẽ không làm phiền cô.
Hai năm trôi qua, cô đã sinh ra cục cưng này đây. Cô đặt tên con là Liễu Trí Viễn, trong “yên tĩnh trí viễn”. Biết đâu chừng sau này sẽ đổi lại thành Tư Đồ Trí Viễn cũng nên.
Liễu Ảnh nghĩ vu vơ, miệng khẽ nhoẻn miệng cười. Trong hai năm qua, cô cảm tưởng mình ngày một bình tĩnh hơn, lắm khi không có chuyện gì làm thì lại vẽ vời cho người khác, cũng xem như thích chí.
“Mẹ ơi, sao tự dưng mẹ lại cười?” Thấy Liễu Ảnh vừa bước đi vừa bật cười, Tư Đồ Trí Viễn lấy làm lạ mà hỏi. Cậu bé thấy gần đây mẹ của mình ngày càng vui vẻ hơn, giống như là gặp được chuyện gì đặc biệt lắm vậy. Chẳng lẽ, là ba sắp đến ư?
Tư Đồ Trí Viễn vẫn luôn biết rõ chuyện rồi mai này ba sẽ đến đón mình. Cậu bé còn nhớ vào mấy tháng trước, khi cậu bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, bảo rằng cậu là một đứa không có ba, cậu đã chẳng đánh lại mà về nhà khóc sụt sịt. Thế là mẹ bảo với cậu bé, rồi hai mẹ con cậu sẽ nhanh chóng quay về thôi, rồi ba cậu sẽ đến đón cậu bé.