CHƯƠNG 1981
Hôm nay một mình đến đó cô cũng không sợ, cô biết Đường Lăng vẫn đi theo phía sau, sẽ bảo vệ cô. Sự công nhận và tin tưởng như vậy khiến Lâm Bối cảm thấy sợ hãi, nhưng cô muốn thử tin Đường Lăng.
Mẹ Lâm liếc nhìn Đường Lăng và Lâm Bối, không biết tại sao mà bà luôn cảm thấy có một bầu không khí mập mờ nào đó giữa hai người. Nhưng khi ở ngoài, Lâm Bối luôn ở trong thân phận một người đàn ông, chẳng lẽ Đường Lăng lại thích đàn ông? Mẹ Lâm cau mày.
“Đi thôi, lát nữa chúng ta sẽ trở về hoàng cung.” Đường Lăng nói, cơ hội này không dùng thì phí. Trước đó nếu anh muốn dẫn Lâm Bối đi thì quốc vương sẽ đồng ý ngay. Bây giờ lại thêm cả việc ngày hôm nay nữa, tất nhiên lại càng không ngăn cản.
Lâm Bối liếc mắt nhìn Đường Lăng, cảm thấy thấy hơi khó hiểu, trở lại hoàng cung sao? Để làm gì, chẳng lẽ muốn để cho bọn họ biết chuyện ngày hôm nay sao?
Nhưng biết thì có ích gì?
“Nhưng có khi không nên lập tức trở về ngay, chắc bác gái vẫn còn bị dọa sợ, chúng ta nghỉ ngơi một lúc thì hơn.” Đường Lăng nhẹ nhàng nói. Nhưng Lâm Bối lại không tin, chắc chắn bây giờ Đường Lăng còn có những tính toán khác. Nhưng cô cũng không sốt ruột gì, dù sao bây giờ mẹ cô cũng đã không sao rồi, đại vương tử sẽ xử lý Dụ Đạt, chỉ cần chờ kết quả là được.
“Cậu và Lâm Bối?” Mẹ Lâm không kìm lòng được mà hỏi Đường Lăng. Vô cùng kỳ lạ, quan hệ giữa hai người bọn họ hoàn toàn không bình thường chút nào, không giống bạn bè mà giống người yêu hơn. Nhưng thân phận hiện tại của Lâm Bối chính là tiểu vương tử của nước R mà. Chẳng lẽ Đường Lăng thích tiểu vương tử?
Mẹ Lâm càng tò mò muốn biết Lâm Bối nghĩ gì hơn là tò mò về Đường Lăng, cô luôn xuất hiện với tư cách là một người đàn ông, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô gái thôi, trong lòng bà cũng biết sự khác biệt này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Mẹ Lâm nhìn Lâm Bối, ngoài mặt cô không có biểu hiện gì nhưng cô sẽ phản ứng lại lời nói và hành động của Đường Lăng, dường như đã thành thói quen rồi. Mối quan hệ của Đường Lăng và Lâm Bối đương nhiên là vô cùng thân mật, nhưng không biết mức độ thân mật đến mức nào.
Lúc này Lâm Bối vẫn đang đỡ bà, Đường Lăng trông có vẻ không để ý đến Lâm Bối cho lắm, nhưng giữa họ vẫn có sự kết nối không hề cắt đứt, ánh mắt Đường Lăng luôn hướng về phía Lâm Bối, lúc nào cũng chú ý tới cô.
“Vừa rồi những người kia muốn làm gì?” Mẹ Lâm lên tiếng hỏi, bà muốn cắt đứt sự liên lạc giữa hai người. Bây giờ Lâm Bối có thân phận là tiểu vương tử, làm sao có thể qua lại với một người đàn ông được? Bất kể đó là người nào.
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện của mấy người đó. Anh trai sẽ lo liệu, sẽ không có lần sau đâu.” Lâm Bối nói. Cô tưởng là mẹ mình đang lo lắng rằng lần sau sẽ lại bị bắt cóc, vậy là nói thẳng ra luôn, tia sáng sắc bén chợt vụt qua trong mắt cô.
Đường Lăng cũng không muốn giải thích thêm, anh cảm nhận được sự phản đối của mẹ Lâm đối với mình. Làm sao có thể không phản đối được chứ? Cho dù thân phận của Lâm Bối là nam hay nữ thì với tư cách là một người mẹ, bà đều không thể dễ dàng chấp nhận anh được.
“Vậy chúng ta trở về hoàng cung làm gì?” Mẹ Lâm luôn cảm thấy Đường Lăng đi đến đó chắc chắn là không có chuyện gì tốt, nhưng dường như Lâm Bối lại không có ý từ chối.
“Mục đích lần này của Dụ Đạt là muốn thông đồng với người trong hoàng thất. Lần này chắc hẳn đại vương tử sẽ có thể lập tức hạ gục được Dụ Đạt. Hơn nữa, lần này Dụ Đạt đã dùng bác làm mồi nhử để hãm hại Lâm Bối, dù thế nào thì hoàng thất cũng sẽ không để cho anh ta tùy ý làm tổn thương một vương tử được, đúng không ạ?” Đường Lăng giải thích ngắn gọn. Mặc dù quốc vương luôn kiêng kị Karoo và Dụ Đạt, nhưng mọi chuyện đã đến mức này rồi mà còn nhượng bộ thì ông ta làm quốc vương còn có ý nghĩa gì nữa?
Mẹ Lâm không nói thêm gì nữa. Quốc vương sao? Nếu ông ta thực sự có thể bảo vệ Lâm Bối thì tốt, nhưng trong mắt ông ta chỉ có ngai vàng của mình mà thôi.