CHƯƠNG 1971
Rõ ràng đại vương tử cũng mong Dụ Đạt bị trừ khử, nhưng anh ta lại không có năng lực đó. Cái chết của Karoo đối với hoàng thất nước R đã là chuyện rất mừng rồi, không thể miễn cưỡng quá nhiều. Đại vương tử do dự dò hỏi: “Ý của cậu Đường là…”
“Không có ý gì cả.” Đường Lăng bình tĩnh nói, vẫn lén liếc mắt quan sát Lâm Bối. Cô ngồi nơi đó, cố gắng thu hẹp cảm giác tồn tại của bản thân. Tuy rằng vẻ mặt vẫn hơi khó chịu nhưng một Lâm Bối sinh động như vậy khiến người ta yêu thích vô cùng. Mặc dù so ra thì anh càng thích Lâm Bối dịu dàng hơn.
“Chỉ là gần đây tôi nhận được tin Dụ Đạt có liên hệ với người trong hoàng thất nên mới tới đây hỏi thăm một chút, xem các vị có cần giúp đỡ gì không.” Đường Lăng thản nhiên cười, xem ra không có quá nhiều người biết đến hành vi mờ ám của Dụ Đạt. Cũng không biết đến khi tất cả mọi người đều đã biết chuyện rồi, liệu Dụ Đạt và người anh ta hợp tác có còn tin tưởng nhau nữa hay không, có thể tiếp tục duy trì hợp tác không đây?
Câu “Có cần giúp đỡ gì không” rơi vào tai quốc vương cứ như đang hỏi có cần khiến Dụ Đạt rơi vào cùng kết cục với Karoo hay không, có cần đám người trong hoàng thất kia rơi vào kết cục tương tự Dụ Đạt hay không. Tuy quốc vương biết Đường Lăng sẽ không thẳng tay làm như vậy, nhưng chỉ tưởng tượng đến việc đối phương rất có thể nghĩ như thế, ông ta đã thấp thỏm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than rồi.
Ánh mắt đại vương tử lập tức tối sầm xuống. Ý Đường Lăng là đang nhắc nhở bọn họ đừng có dẫn sói vào nhà, đừng bảo hổ lột da. Anh ta đúng là đã sơ suất rồi, thứ không thiếu nhất trong hoàng thất này chính là những kẻ có tâm tư bất chính. Bây giờ lại còn dám hợp tác với Dụ Đạt, đúng là chán sống rồi.
Lâm Bối nhìn Đường Lăng chằm chằm. Cô không tin Đường Lăng lại có lòng tốt như vậy, nhưng cô càng không tin Đường Lăng đến đây vì mình. Lúc trước cô tránh né người này rất lâu, hiện giờ đứa bé trong bụng đã ngày càng lớn, nếu cứ tiếp xúc với Đường Lăng thì sợ rằng sẽ bại lộ mất. Vậy nên bây giờ Lâm Bối chỉ hy vọng có thể tránh Đường Lăng càng xa càng tốt.
Đường Lăng nhướng mày nhìn Lâm Bối, sao nào, vừa thấy anh là không vui vẻ chút nào luôn à? Người con gái vô lương tâm này, lúc trước đã đồng ý tham gia tiệc cùng anh rồi lại nuốt lời thì thôi đi, giờ còn dám trốn anh nữa. Chẳng lẽ lúc trước anh chưa biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình à? Hay là cô không tin anh chỉ có một người phụ nữ là cô?
“Tôi có vài lời muốn nói riêng với tiểu vương tử, không biết có thể hay không?” Đường Lăng dò hỏi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Bối không rời, quan sát rất trắng trợn, làm Lâm Bối cảm thấy hai má hơi nóng lên.
Quốc vương vội vàng gật đầu: “Được chứ, được chứ. Hay để chúng tôi rời đi trước, sau khi hai người nói chuyện xong chúng tôi hẵng vào?”
Đường Lăng câm nín, quốc vương muốn mượn sức của anh hơi rõ ràng quá thì phải? Lâm Bối cũng không nhịn được mà trừng mắt với quốc vương. Chỉ đơn giản vậy thôi mà đã mua chuộc được ông ta rồi à? Cô có phải con của ông ta không thế?
“Không cần đâu, tôi theo tiểu vương tử về phòng nói chuyện là được rồi.” Đường Lăng mỉm cười nhìn Lâm Bối. Em xem đi, người nhà của em đều ủng hộ chúng ta cả đấy.
Lâm Bối không dám phát giận tại chỗ, dù sao bây giờ mẹ cô vẫn còn ở đây, cô không thể để mẹ lo lắng được, cũng không thể để mẹ chịu tổn thương.
Lâm Bối mỉm cười dịu dàng với Đường Lăng: “Được, tôi dẫn cậu Đường tới phòng tôi, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Đường Lăng thầm nghĩ, Lâm Bối tức giận mất rồi, nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh không thèm để ý, dù sao cũng chẳng phải anh chọc Lâm Bối giận. Mà nói đúng ra thì người nên chột dạ là Lâm Bối mới phải.
Đường Lăng và Lâm Bối sóng vai đi cạnh nhau, đến chỗ không có ai, Đường Lăng thật sự không nhịn được nữa, quay sang ôm chầm lấy Lâm Bối. Lâm Bối giật mình đứng đờ ra tại chỗ không dám cử động. Bây giờ cái thai còn nhỏ, nhìn không quá rõ ràng, nhưng không biết có thể cảm nhận được không.
Lâm Bối phản ứng lớn như vậy làm Đường Lăng khó hiểu, anh xoa nhẹ đầu Lâm Bối hỏi: “Sao thế?”
Lâm Bối lắc đầu, vùng người khỏi Đường Lăng: “Sao anh lại tới đây?”
“Em trốn anh, anh không làm vậy thì có thể gặp được em chắc?” Đường Lăng tủi thân nhìn Lâm Bối, cũng không biết cô gái nhỏ có dính chiêu này không, nhưng bảo anh hạ thấp mình xuống cũng không phải chuyện không thể.