CHƯƠNG 1953
“Mẹ, chuyện này là sao?” Liễu Ảnh nhìn mẹ Liễu. Cô biết, mẹ và Nhã Thanh chắc chắn đều biết nhưng không ai nói cho cô cả, họ đều gạt cô.
“Khi vụ tai nạn xe hôm qua xảy ra, Tư Đồ Không che chở cho con. Tuy con không sao, nhưng cậu ấy thì bị thương.” Mẹ Liễu cúi đầu giải thích, còn bà Tư Đồ cũng chợt nổi giận: “Đúng thế, cô không biết! Cô đương nhiên không biết rồi! Người nằm trên giường bệnh là con tôi chứ không phải cô, đương nhiên là cô không thèm để ý!”
Liễu Ảnh gắng sức buộc bản thân tỉnh táo, chậm rãi tiêu hóa chuyện này. An Kỳ thấy tình huống lúc trước, còn cho rằng bà Tư Đồ sẽ không nói gì nữa, ai biết bà ta chợt nói hết ra làm cô ta cũng trở tay không kịp: “Bà chủ à, tôi đỡ bà lên xe trước nhé ạ. Xin cô Liễu đợi một lát, tôi sẽ quay lại giải thích với cô sau.”
Thấy đã đạt được mục đích của mình, bà Tư Đồ cũng không dây dưa nữa, để mặc An Kỳ đỡ lên xe. Rất nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần cho Liễu Ảnh một tin tức là được rồi. Chuyện sau đó để chính cô ta tự phát hiện, tự tới nhìn mọi chuyện, như vậy cảm xúc mới càng khắc sâu.
An Kỳ thấy bà Tư Đồ đã bình tĩnh lại liền dò hỏi: “Bà chủ, bà có muốn về bệnh viện trước không ạ?”
“Tôi biết cô muốn đi giải thích cho Liễu Ảnh mà. Cô đi đi, tự tôi về được.” Bà Tư Đồ không để ý chút nào, bây giờ về bệnh viện có lẽ cũng vừa lúc Tư Đồ Không ra khỏi phòng phẫu thuật.
An Kỳ kiên quyết đi tìm Liễu Ảnh, Liễu Ảnh thẫn thờ ngồi trên sô pha, cầm một cốc sữa nóng, tinh thần có hơi hoảng hốt.
“Cô Liễu, cô có sao không?” An Kỳ đi tới, giúp cô chỉnh lại tấm thảm đắp trên người.
“Tư Đồ Không…” Liễu Ảnh cảm thấy từ lúc mình ngồi xuống đến giờ đều rất mơ hồ. Từ hôm qua đến giờ, mọi người đều nói với cô rằng Tư Đồ Không không sao, ngay cả hôm nay khi Tư Đồ Không đến cũng rất bình tĩnh. Bây giờ chợt có người nói với cô rằng Tư Đồ Không đã xảy ra chuyện, đang nằm ở bệnh viện, sao cô có thể thừa nhận nổi.
“Đúng là tổng giám đốc bị thương, giờ đang ở bệnh viện. Nhưng tổng giám đốc quan tâm cô Liễu nhất, chỉ cần cô không sao là anh ấy yên tâm rồi.” An Kỳ an ủi cô. Giờ cô ta cũng không dám đoán già đoán non nữa, chuyện tổng giám đốc Tư Đồ thích cô Liễu là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Nhưng tình cảm cô Liễu dành cho tổng giám đốc là gì? Cô ấy có thích Tổng giám đốc không?
“Anh ấy bị thương nặng lắm à?” Liễu Ảnh tiếp tục hỏi, cô không muốn nợ Tư Đồ Không, nhưng cứ hết lần này tới lần khác mắc nợ anh. Đây là lần thứ hai thì phải?
“Có hơi nghiêm trọng, cần ở lại bệnh viện rất lâu.” An Kỳ cân nhắc từ ngữ nói. Vết thương của tổng giám đốc đâu chỉ nghiêm trọng, còn sợ vết thương sẽ dẫn tới biến chứng nữa. Chuyện này không ai nói chuẩn được, là chuyện rất khó xác định.
“Vậy sao?” Liễu Ảnh thì thào tự nói. Vậy nên sáng nay Tư Đồ Không cố ý nói vậy cho cô nghe là muốn cô từ bỏ sao?
Không đúng, Tư Đồ Không chỉ đến thông báo với cô rằng anh đã từ bỏ rồi, nói cô cũng không cần để ý nữa, vậy thôi.
Nhưng tại sao chứ? Vì sao lúc thích thì nói thích cô, mãi mãi không rời không bỏ, lúc buông bỏ rồi cũng chỉ nói một câu là xong chuyện?
Liễu Ảnh chợt cảm thấy rất không cam lòng, cô và Tư Đồ Không không nên như thế này. Cho dù muốn từ bỏ cũng phải nói cho rõ ràng chứ không phải muốn nói lại thôi, muốn ngăn cản lại ngập ngừng như vậy.
“Tôi muốn gặp anh ấy. Tôi muốn gặp Tư Đồ Không.” Liễu Ảnh đứng lên, lúc trước là do cô nghĩ sai rồi. Sao phải thuận theo chứ? Sao phải bị động chứ? Quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không rõ ràng là quan hệ giữa hai người, vì sao lại để một người quyết định chứ? Trái tim của cô cũng không cho phép mình hoàn toàn bị động.
“Ngay bây giờ sao ạ?” An Kỳ hỏi Liễu Ảnh. Cô ta biết cô gái này có chính kiến của mình, sẽ không thay đổi theo ý người khác. Vậy nên cô ta cũng nguyện ý giúp đỡ một tay.
“Phải!” Liễu Ảnh đứng lên, tìm áo khoác mặc vào.
“Ảnh à…” Mẹ Liễu ở bên cạnh lo lắng gọi một tiếng.
“Mẹ đừng lo, không phải mẹ nói sẽ ủng hộ con trong việc quyết định quan hệ giữa con và Tư Đồ Không sao ạ? Lúc trước đều do con không nghĩ thông suốt, luôn rối rắm chuyện không đâu. Giờ con hiểu rõ rồi, con muốn đi gặp Tư Đồ Không, nghiêm túc nói chuyện với nhau một lần. Con không nên luôn dây dưa không rõ với anh ấy, chuyện của bọn con cuối cùng cũng nên có một kết quả.” Liễu Ảnh nghiêm túc nói. Cho dù kết quả lần này là thế nào thì đều cần xác định rõ ràng, cô không muốn cứ thế này mãi.