CHƯƠNG 1949
Trợ lý đặc biệt Giang gượng gạo nói, đây không phải điều mà tổng giám đốc muốn nói ra, nhưng lại không thể không nói. Trợ lý đặc biệt Giang không tưởng tượng nổi sao tổng giám đốc có thể nói ra lời này, giống như phải vứt bỏ món đồ mà mình yêu thích vậy. Cảm giác đau đớn này, trợ lý đặc biệt Giang không thể tưởng tượng nổi.
Bà Tư Đồ sửng sốt, câu này có ý gì? Tư Đồ Không từ biệt Liễu Ảnh, giữa họ tới đây là kết thúc sao? Trong lòng bà Tư Đồ vui vẻ vô cùng, cuối cùng Tư Đồ Không cũng nghĩ thông rồi, không cần người phụ nữ đó nữa. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng thì lại tức giận và tuyệt vọng tột cùng. Chuyện gì có thể khiến Tư Đồ Không từ bỏ Liễu Ảnh? chỉ khi Tư Đồ Không cảm thấy tình hình của mình vô cùng không tốt, không tốt tới mức giữa họ sẽ không có tương lai nữa, Tư Đồ Không mới có thể từ bỏ.
Bà Tư Đồ đột nhiên cảm thấy bất lực, cảm giác này không giống trước đây. Trước đây Tư Đồ Không không nghe lời bà ta, có suy nghĩ của riêng mình, bà ta chỉ cảm thấy Tư Đồ Không không hiểu chuyện, không cảm nhận được nỗi khổ tâm của bà ta, sẽ cảm thấy Tư Đồ Không hoàn toàn không hiểu tâm tư của người làm mẹ như bà ta, quá cố chấp. Còn cảm giác bất lực hiện giờ là vì bà ta hoàn toàn nhận thức được, đối với Tư Đồ Không mà nói, có vài người, anh không bao giờ từ bỏ được, mọi thứ anh làm hiện giờ, chỉ vì muốn người phụ nữ kia dễ chịu hơn chút thôi.
“Tư Đồ Không thật sự nói như vậy sao?” Bà Tư Đồ rệu rã nói, nếu lựa chọn của Tư Đồ Không là như vậy thì bà ta có tức giận, phẫn nộ cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ? Tư Đồ Không sớm đã lựa chọn thay Liễu Ảnh rồi, bản thân anh cũng đã chuẩn bị xong tất cả.
“Đúng vậy ạ.” Trợ lý đặc biệt Giang bình tĩnh nói, ánh mắt liên tục nhìn về phía phòng phẫu thuật. Hôm qua tổng giám đốc gần như ở trong phòng phẫu thuật cả ngày, hôm nay sau khi tỉnh dậy nghe được tình trạng của bản thân thì lập tức đi tìm cô Liễu. Hôm nay, tổng giám đốc sẽ phải ở trong phòng phẫu thuật bao lâu đây?
Bà Tư Đồ ngây ngốc đứng đó. Chỉ một thời gian ngắn thôi nhưng bà ta đã cảm thấy như qua rất lâu. Tư Đồ Không, Tư Đồ Không, đây là con trai của bà ta, bà ta luôn cho rằng mình hiểu anh, hiện giờ mới phát hiện, không hề! Bà ta không hề hiểu, không thể nào biết được rốt cuộc anh nghĩ thế nào.
Giống như hiện giờ, bà Tư Đồ miễn cưỡng hiểu ra, tình cảm của Tư Đồ Không đối với Liễu Ảnh sâu đậm đến thế nào. Thân là một người mẹ, trước kia những điều có thể làm, muốn làm, phải làm thì đều đã làm cả rồi. Hiện giờ, chỉ có thể học cách chấp nhận thôi.
So với việc khiến Tư Đồ Không chịu tổn thương, bà Tư Đồ cảm thấy, chấp nhận Liễu Ảnh sẽ thực tế hơn chút. Nếu chấp nhận Liễu Ảnh có thể khiến Tư Đồ Không không sao, bà ta đương nhiên tình nguyện.
“Tư Đồ Không có nói gì khác không?” Bà Tư Đồ cảm thấy trái tim mình như tan nát. Hôm qua khi bà ta tới, Tư Đồ Không đã ở trong phòng phẫu thuật, sau khi biết tình trạng nghiêm trọng của Tư Đồ Không, ngay cả suy nghĩ giết chết Liễu Ảnh bà ta cũng đã nghĩ tới, nhưng rồi bà ta bị chặn lại. Hiện giờ, khi nhìn thấy con trai mình bị thương vì Liễu Ảnh một lần nữa, cảm giác cả người như bị dao đâm, mũi dao này, đâm thẳng vào tim.
Rồi đến bây giờ, sau khi biết Tư Đồ Không muốn rời khỏi Liễu Ảnh, mũi dao này, thậm chí bà ta không biết nên rút về thế nào, phải chấp nhận ra sao nữa.
“Tổng giám đốc không nói gì khác, chỉ nói với cô Liễu rằng sau này sẽ không liên lạc nữa, họ kết thúc tại đây.” Trợ lý đặc biệt Giang nói tường tận hơn. Anh ta biết, bà Tư Đồ không thể nào tin vào chuyện này, ngay cả bản thân anh ta, nếu không phải chính tai nghe được thì cũng không thể nào tin nổi.
Bà Tư Đồ gật đầu, bà ta hiểu rồi, không phải Tư Đồ Không muốn từ bỏ Liễu Ảnh, mà là muốn từ bỏ chính mình. Chuyện này, bà ta làm sao chấp nhận nổi?
Ánh mắt bà Tư Đồ trở nên kiên định, dựa vào cái gì? Tư Đồ Không nằm trên giường bệnh, sống chết chưa rõ, còn Liễu Ảnh thì lại có thể bình an vô sự ở nhà. Nếu Tư Đồ Không muốn có được Liễu Ảnh, hiện giờ, bà ta đã đồng ý rồi. Còn Liễu Ảnh thì đừng có hòng rời khỏi Tư Đồ Không, cô ta chỉ có thể ở bên Tư Đồ Không thôi.
Có những ý nghĩ một khi đã sinh ra thì sẽ không đè nén xuống được nữa. Khi bà Tư Đồ nghĩ đến chuyện này, trạng thái tâm lý biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu lúc trước bà ta chắc chắn không cho phép Tư Đồ Không ở bên Liễu Ảnh, thì bây giờ bà ta lại tuyệt đối không cho phép Liễu Ảnh rời xa Tư Đồ Không. Liễu Ảnh chỉ có thể ở bên Tư Đồ Không mà thôi.
“Bà chủ, sao vậy ạ?” Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của bà Tư Đồ, trợ lý đặc biệt Giang âm thầm lo sợ. Nói thế nào nhỉ, nét mặt bà ta hơi đáng sợ, cứ như vừa mới đưa ra quyết định gì đó vậy, hơn nữa chắc chắn phải đạt được.
“Không sao, chỉ là nghĩ tới một chuyện, hoặc nên nói là đã nghĩ thông một chuyện rồi.” Bà Tư Đồ bình tĩnh đáp lời. Lúc trước đều là bà ta sai, bà ta cũng chỉ có một đứa con trai là Tư Đồ Không mà thôi, cứ thuận theo thằng bé không phải tốt rồi sao? Nếu con trai muốn ở bên Liễu Ảnh thì bà ta đừng nên quản gì cả, cứ để Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, có thể cùng nhau đi đến cuối cùng được hay không, có thể đạt được kết quả thế nào đều là chuyện của hai đứa nhỏ. Sao bà ta cứ phải khăng khăng phản đối, cuối cùng thành ra làm điều thừa thãi chứ?