CHƯƠNG 1932
“Tất cả mọi người đều là người của đảo Xích Lê. Nếu các trưởng lão bằng lòng rời đi thì nhà họ Mặc có thể thu nhận mọi người.” Lâm Từ thản nhiên nói. Cũng không phải là không thể chứa chấp bọn họ, chỉ cần bọn họ đủ thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không, tốt nhất là… phải có tính toán sẵn.
Linh nhìn Lâm Từ không nói gì. Lịch lạnh lùng nhìn Lâm Từ, không thể tin những gì người phụ nữ này nói, nhưng nếu Linh có thể làm theo lời của anh ta thì…
“Tôi có thể rời khỏi đây, nhưng chúng ta sẽ không đi đến nhà họ Mặc hay những nơi khác, tôi đi đâu thì mọi người phải đi theo đó.” Lịch nói. Sau khi đến nhà họ Mặc thì ai có thể đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tốt hơn hết là ở một mình, không, là hai mình.
Linh nhìn Lịch, đây căn bản là một cuộc giao dịch, nếu cô đồng ý thì không biết sau này sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, nhưng nếu cô không đồng ý…
“Chị Lâm Từ!” Vừa rồi Đường Minh Hạo ở cách đó khá xa, cậu không hiểu bọn họ đang nói gì, trong lòng cậu không kiên nhẫn nên mới đến gần đây.
“Minh Hạo?” Lâm Từ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cậu đi tới gần, không phải cậu đã rời đi rồi sao?
Linh nhìn Đường Minh Hạo. Có chuyện gì vậy, không phải cậu không còn ở trên đảo Xích Lê nữa sao? Tại sao cậu vẫn còn xuất hiện ở đây?
“Em, em còn chưa đi sao?” Linh nhìn Đường Minh Hạo, không nhịn được mà hỏi.
“Chưa đâu, người nhà em đến rồi. Lúc trước em đã nói rồi, em sẽ đưa chị đi nên bây giờ em đến rồi đây.” Đường Minh Hạo nghiêm túc nói. Chuyện cậu đã đồng ý chưa bao giờ cậu không thực hiện. Hơn nữa cậu càng không cho phép mình nuốt lời trong những chuyện của Linh.
Linh nhất thời dao động, nếu cô rời đi cùng Đường Minh Hạo thì sẽ không có cách nào đi theo Lịch được nữa. Sao chuyện lại thành thế này?
Mặc Thành nhìn Đường Minh Hạo. Anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của cậu, nhưng rất hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như thế này. Dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện trên hòn đảo này khiến sự tin tưởng của Đường Minh Hạo với Linh đã vượt xa những người khác.
“Cô ấy sẽ không đi theo cậu đâu, Linh sẽ chỉ là của riêng tôi.” Lịch nói với vẻ hung tợn. Không ngờ Linh lại từng nói muốn đi theo Đường Minh Hạo. Làm sao có khả năng như vậy! Ngay từ khi sinh ra Linh đã được định sẵn là của anh ta! Là “thú cưng” của anh ta!
“Linh không phải của anh. Chị ấy không thuộc về ai hết. Chị ấy chỉ thuộc về chính mình thôi!” Đường Minh Hạo bỗng trào dâng cơn tức giận, không thể nào nhịn được nữa.
Linh nhìn Đường Minh Hạo. Từ nhỏ đến lớn,số người muốn bảo vệ cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người chỉ đơn thuần muốn bảo vệ cô giống như Đường Minh Hạo thì càng không có, trong đời chỉ cần có một người bạn như vậy là đủ rồi.
“Linh, cô tự mình lựa chọn đi, muốn đi theo tôi hay là… đi theo Đường Minh Hạo.” Lịch nói bóng gió. Ánh mắt anh ta vừa như vô tình vừa như cố ý quét qua đám trưởng lão xung quanh và cả lũ động vật đang im lặng nằm rạp trên mặt đất.
Linh nhìn Đường Minh Hạo rồi nhìn xung quanh. Thật ra chuyện đảo Xích Lê bị phá hủy cũng xem như là kết quả đã được định đoạt rồi, bây giờ chỉ là nhìn xem nó bị phá hủy như thế nào thôi. Tuy nhiên, nếu những trưởng lão này muốn tất cả cùng chết chung thì liệu họ… có bỏ mạng ở đây không?
“Không phải chị luôn muốn rời khỏi đây sao? Trong lòng chị thật sự muốn được tự do, có đúng không? Nếu chị đồng ý với Lịch thì cho dù rời khỏi đây chị vẫn bị người khác khống chế, không được làm chính mình.” Đường Minh Hạo lo lắng nói. Cậu biết rất rõ Linh muốn phá hủy đảo Xích Lê đến mức nào. Tại sao bây giờ chị ấy lại do dự? “Chẳng lẽ chị nghĩ chỉ có mấy người thế này đến đảo Xích Lê sao? Còn có rất nhiều người khác nữa, họ chỉ chưa xuất hiện mà thôi.”
Đường Minh Hạo nói thẳng ra suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Đúng vậy, bây giờ chỉ có chị Lâm Từ và chú Mặc Thành đứng ở đây, nhiều nhất là thêm cậu, ba người muốn phá hủy đảo Xích Lê thì quả thực khó khăn. Nhưng… thực ra còn có rất nhiều người đã đến đây.
“Những người đưa em đi chị nhìn thấy trước đó đã được xử lý sạch sẽ rồi. Không ai có thể ngăn cản chị cả.” Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm vào mắt Linh. Cô không thể tự mình ta quyết định thì cậu cũng không ngại đưa ra quyết định giùm.
Linh nhìn Đường Minh Hạo, ánh mắt sáng ngời của người này khiến cô có cảm giác tuyệt đối tin tưởng. Đúng vậy, bây giờ là một cơ hội hoàn toàn mới. Cô muốn rời khỏi nơi này, vậy thì những trưởng lão ở đảo Xích Lê có ý nghĩa gì chứ! Nếu cô đã muốn rời đi thì không nên lưu luyến bất kỳ vật gì. Nếu như các trưởng lão của đảo Xích Lê không muốn rời đi thì đừng đi nữa. Dù sao sớm muộn gì đảo Xích Lê cũng sẽ bị hủy diệt thôi. Thiên thời địa lợi hôm nay bọn họ đã có đủ rồi, còn về nhân hòa thì Đường Minh Hạo và Mặc Từ trước mặt không phải là nhân hòa sao?