CHƯƠNG 1909
“Được.” Dương Tầm Chiêu gật đầu. Anh không sợ có liên quan đến Thập Dạ Tàng mà chỉ sợ Thập Dạ Tàng chủ động tham dự vào việc này thôi. Thập Dạ Tàng ở đây không có gì đáng sợ, Đường Bách Khiêm cũng không có gì đáng sợ, nhưng nếu hai phe liên kết với nhau thì sẽ hơi rắc rối.
“Shh…” Lâm Từ ngồi bên cạnh đột nhiên chau mày, day trán, sắc mặt hơi nhợt đi.
“Sao vậy?” Mặc Thành lo lắng hỏi.
“Em phải về nhà họ Mặc một chuyến. Em cảm giác nhà họ Mặc sẽ có thông tin về Minh Hạo.” Trong khoảnh khắc vừa rồi, tự nhiên cô cảm thấy có một thứ gì đó đang triệu hồi mình. Không phải là một người cụ thể nào đó mà là một vật rất trừu tượng. Nhưng làm sao lại có thể như vậy được? Một người làm sao có thể bị một đồ vật triệu hồi? Hơn nữa, trong khoảnh khắc đó, bóng dáng Đường Minh Hạo tự nhiên xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô và Đường Minh Hạo không có bất cứ quan hệ gì cả, nếu có thì cũng là với Vũ Kỳ thôi.
Dương Tầm Chiêu không hiểu, quay về nhà họ Mặc là sẽ có tung tích của Minh Hạo? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“Bây giờ em sẽ quay về luôn!” Lâm Từ kiên quyết một cách bất ngờ, Mặc Thành không hiểu ý của cô, hỏi có cần anh ta đi cùng không? Thái độ hiện giờ của Lâm Từ quá kỳ lạ. Anh ta không yên tâm để cô đi một mình cho lắm.
“Không cần đâu, vừa nãy em cảm nhận được Đường Minh Hạo đang ở trên một hòn đảo, một hòn đảo rất kỳ lạ, nhưng không có chuyện gì đâu, tạm thời thằng bé rất an toàn.” Như để Dương Tầm Chiêu tin tưởng, Lâm Từ nói. Dương Tầm Chiêu gần như đứng sững. Câu nói này hoàn toàn giống với những gì Vũ Kỳ đã nói. Vũ Kỳ cũng nói Minh Hạo ở trên một hòn đảo, nói rằng đây là cảm ứng trong lòng của hai đứa trẻ sinh đôi thì anh có thể hiểu được nhưng chuyện của Lâm Từ là thế nào?
Lâm Từ không nói nhiều, cô gọi một cuộc điện thoại rồi lập tức rời khỏi. Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu trầm tĩnh nhìn theo Lâm Từ. Nhà họ Mặc trước nay vẫn luôn thần bí, không lẽ còn thần bí đến mức có khả năng tiên đoán mọi việc sao?
Hoặc có lẽ, đây là một lời nguyền rủa? Nếu noi thứ này là năng lực thì đến bao giờ sẽ kết thúc? Lâm Từ lái xe đến sân bay, cô cảm thấy đầu mình rất đau. Mỗi lần cho cô cảm nhận được điều gì đó thì sẽ có chuyện rất không hay xảy ra, có lúc là bản thân cô, có lúc lại là người khác. Lần này, không biết sẽ như thế nào.
Lâm Từ nghĩ lại lần đầu tiên mình có thể cảm nhận được một số chuyện gì đó, là khi cô có cảm giác mẹ mình đang ở Quỷ Vực Chi Thành, nhưng rồi chỉ có xác của mẹ trở về mà thôi. Còn một lần khác, cô cảm nhận được anh họ của mình đang ở một nơi rất xa, cô còn chưa cố gắng nhìn thật rõ thì đã mất đi cháu gái của mình. Về sau, cô cảm nhận được mình và cô cháu gái kia sẽ gặp lại, thế rồi cô gặp tai nạn giao thông, nằm trên giường bệnh tròn hai năm, tới một năm trở lại đây mới xuất viện.
Đã lâu rồi cô không dám nghĩ kỹ lại một số chuyện nữa, nhưng hiện giờ… cô cảm giác được Đường Minh Hạo đang ở trên một hòn đảo, thì sẽ có thứ gì mất đi?
Lâm Từ không dám nghĩ nhiều, cô phải về nhà họ Mặc là vì ở đó, cảm nhận của cô sẽ rõ ràng hơn. Vả lại, hòn đảo mà Đường Minh Hạo đang ở luôn khiến cô cảm thấy rất quen thuộc. Thêm vào đó, hòn đảo ấy có một sức hút kỳ lạ với cô, khiến cô có một mong muốn mãnh liệt nhất định phải tới được hòn đảo đó xem thử, nhất định phải như vậy.
Loại cảm giác này, cái cảm giác điên rồ vào giây phút Đường Minh Hạo xuất hiện trong đầu không thể áp xuống được, Lâm Từ cảm thấy bản thân mình sắp không thể khống chế nổi nữa rồi.
Trên vịnh Hi Thần, Hàn Nhã Thanh ngồi đợi trong căn nhà gỗ. Nếu những người đó thật sự đến thì nhất định sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng tới mười giờ mà vẫn chưa có ai khác đến vịnh Hi Thần. Đường Vũ Kỳ nắm tay Hàn Nhã Thanh, im lặng ngồi thẫn thờ, không nói một lời. Có ai tới nơi này không? Liệu có tìm được anh trai không?
Tào Du tới đây một mình. Người của anh ta ở gần vịnh Hi Thần để đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.
Từng giây từng phút trôi qua, Hàn Nhã Thanh nghi ngờ có người cố tình làm ra chuyện này. Vì sao lại không có một chút thông tin nào như vậy?
Tào Du để ý tới tình hình xung quanh, hình như không có ai tới đây, đối phương hẹn bọn họ ra đây để làm gì?