CHƯƠNG 1906
“Cậu có muốn rời khỏi đây không?” Linh nghiến răng nói, cô không dám để Đường Minh Hạo ở lại đây. Cảm giác này cứ như một việc vốn dĩ mình có thể khống chế nhưng rồi đột nhiên lại thoát ra khỏi tầm kiểm soát, không thể nào tìm trở về được.
“Muốn!” Đường Minh Hạo thẳng thừng nói, mặc dù không biết câu nói này của Linh có mấy phần là thật lòng nhưng cậu thật sự muốn rời khỏi đây.
“Sẽ có cơ hội thôi.” Linh suy nghĩ một lát rồi nói, người trên đảo Xích Lê ra ra vào vào như vậy, nhất định sẽ có lúc cô có thể lợi dụng được. Mặc kệ lời dự đoán nói rằng người có thể phá hủy hòn đảo Xích Lê này có phải là Đường Minh Hạo hay không thì cô cũng phải đưa cậu ra khỏi đây, hiện giờ cô có thể sống được hay không vẫn còn là một vấn đề.
Đường Minh Hạo gật đầu nhưng Linh lại không nhìn thấy, cô đi thẳng về phía trước mà không hề quay đầu lại, mang theo dũng khí trước nay chưa từng có.
Đường Minh Hạo không cảm nhận được quá nhiều cảm giác thuộc về nơi đây, vốn dĩ trên đảo Xích Lê này, cậu không nên tin tưởng bất cứ việc gì. Nhưng lúc này đứng ở trong phòng của Linh, cậu chợt cảm thấy an tâm, hoặc có lẽ ở nơi này cậu và Linh có thể nương tựa vào nhau để sống.
Bảy tám ngày trôi qua, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi sốt ruột nhưng tâm trạng của Đường Vũ Kỳ vẫn hết sức bình tĩnh. Mặc dù mỗi người ở một nơi nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được người chung một dòng huyết mạch với mình vẫn đang bình tĩnh và yên ổn. Cảm giác này lan truyền cho Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, vậy nên nhà họ Đường vẫn rất bình tĩnh, chỉ là sự tò mò trong lòng càng lúc càng lớn, không biết hiện giờ Đường Minh Hạo đang ở đâu?
Cũng trong ngày hôm đó, Hàn Nhã Thanh nhận được một bức thư, là một bức thư nặc danh.
Sau khi nhận được bức thư, sự bình tĩnh trong mắt Hàn Nhã Thanh tăng thêm mấy phần, quả nhiên là không đợi được nữa rồi đúng không?
“Nhã Thanh, nếu muốn biết Đường Minh Hạo ở đâu, 10 giờ sáng mai tới vịnh Hi Thần.”
Dương Tầm Chiêu cũng nhận được thông tin gần như cùng một lúc với cô, nói rằng ở vịnh Hi Thần có điểm bất thường. Như vậy cũng tốt, dù sao mục đích cũng là như nhau, vậy thì bọn họ sẽ tới thẳng đó. Đêm nay bọn họ phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng đã định sẵn là một đêm sẽ mất ngủ rồi.
Sáng sớm mai bọn họ phải đi từ sớm, Đường Vũ Kỳ mơ màng đi vào trong phòng của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh: “Mẹ, con muốn đi cùng hai người.”
Hàn Nhã Thanh không muốn để Đường Vũ Kỳ đi theo chịu khổ, cô định từ chối nhưng Đường Vũ Kỳ lại nói tiếp: “Mẹ, con mơ thấy anh trai, anh ấy nói anh ấy đang ở trên một hòn đảo, con cảm thấy mình có thể tìm được anh.”
Giọng nói Đường Vũ Kỳ yếu ớt, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh quay sang nhìn nhau, nếu như Vũ Kỳ thật sự có thể cảm nhận được Minh Hạo ở đâu, vậy thì bọn họ sẽ để cho cô bé đi cùng.
Vịnh Hi Thần rất rộng, trong thư không nói rõ địa chỉ, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu tới nơi bọn họ đã nói, một dãy những căn nhà gỗ nhỏ, bên trong không có người, có thể thấy đã lâu lắm rồi không có ai ở đây.
“Cậu ba Dương, cô Hàn, trước đây tôi hoàn toàn không biết ở đây có một nơi thế này, sau này thăm dò một chút mới biết hai căn nhà này đã từng có người ở, anh xem…” Vừa tới nơi đã có người bước tới dẫn đường cho Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, những căn nhà khác không hề được dọn dẹp, chỉ có hai căn nhà này được người khác thu dọn không dính một hạt bụi nào.
Vịnh Hi Thần bình thường là nơi nghỉ dưỡng, nhưng nơi này hơi hẻo lánh, trước đây chưa từng có người nào tới đây. Về sau bọn họ mới phát hiện ra nơi này đã bỏ hoang năm sáu năm nay, người khác hoàn toàn không phát hiện ra nơi này.
Hàn Nhã Thanh quan sát cẩn thận, nơi này chỉ được dọn dẹp qua loa, có thể nhìn thấy thời gian của bọn chúng rất gấp gáp, bọn chúng không hề định ở lại đây nghỉ ngơi, có lẽ chỉ ở lại tạm một đêm, sau đó lập tức đổi sang nơi khác.
Minh Hạo bị đưa tới nơi này sao? Hàn Nhã Thanh suy đoán, sau đó cô lập tức phát hiện ra trên tường có một số dấu vết, cô đi nhanh qua đó, đây là… Quả nhiên là Minh Hạo đã từng ở đây!
“Tầm Chiêu!” Hàn Nhã Thanh kích động nói, tốt quá rồi! Cuối cùng bọn họ cũng có được tin tức của Minh Hạo.
“Sao vậy?”
“Anh xem, dấu vết này là do Minh Hạo để lại.” Hàn Nhã Thanh dùng tay sờ nhẹ: “Thời gian thằng bé ở đây đã là năm ngày trước.”