CHƯƠNG 1890
“Vậy là tốt rồi!” Linh như đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô bé đi tới bên cạnh Đường Minh Hạo rồi ngồi xuống: “Chỗ của tôi không có quần áo cho cậu, ngày mai tôi dẫn cậu đi ra ngoài mua quần áo.”
Lúc này Đường Minh Hạo mới để ý thấy quần áo trên người mình vô cùng xộc xệch, trông chật vật không chịu nổi. Nhưng Linh cứ như không hề hay biết, ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề cố ý kéo giãn khoảng cách.
“Người tên Lạc…” Vì động tác của Linh mà Đường Minh Hạo cũng thả lỏng hơn. Nghĩ đến Lạc lúc vừa rồi, cậu vẫn luôn cảm thấy không bình thường.
“Người mà trước khi tôi tới không phải là Lạc, mà là Triều, anh trai của Lạc. Sau khi tôi đi, người tỉnh lại mới là Lạc.” Cô bé ôm chân, gác đầu lên đầu gối nhìn Đường Minh Hạo. Quả nhiên, trông đẹp thật đấy, chẳng trách cậu lại bị Lạc để mắt tới. Nếu hôm nay cô bé không tự mình tới đây thì e rằng bây giờ cậu đã là một cái xác rồi, thật sự rất đáng tiếc.
“Cái gì?” Đường Minh Hạo cảm thấy não mình không đủ dùng luôn rồi. Cái gì mà trước là Triều, sao lại là Lạc, chẳng phải hai người là một sao? Cho dù có là tinh thần phân liệt thì cũng là cùng một người cơ mà!
Đường Minh Hạo cảm thấy sợ hãi vô cùng. Rốt cuộc cái đảo Xích Lê này là nơi như thế nào vậy chứ!
Linh là một cô bé chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng khi nói chuyện có thể thấy cô bé không hề bình thường một chút nào. Rốt cuộc là đảo Xích Lê này có bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người kỳ quái thế? Thật sự là những thứ có thể khiến người ta chấp nhận nổi sao?
“Hừm…” Lúc này Linh mới nhận ra người ngồi bên cạnh mình không phải người của đảo Xích Lê, cậu không biết gì về đảo Xích Lê cả, mà có lẽ cậu cũng không thể chấp nhận những việc về đảo Xích Lê.
“Cậu muốn nghe à? Tôi sẽ nói cho cậu biết nếu cậu muốn nghe, nhưng chưa chắc cậu có thể chấp nhận được đâu.” Linh nói rất nghiêm túc, ánh mắt vẫn luôn nhìn khuôn mặt của Đường Minh Hạo. Cậu như con búp bê sứ tinh xảo, nhẹ nhàng chạm vào là sẽ hỏng.
Đường Minh Hạo chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, gật đầu lia lịa.
“Tôi không biết toàn bộ câu chuyện về hai người họ, nhưng hai người họ thực sự không phải là một người. Ban ngày là Lạc, đến buổi tối là Triều.” Linh suy nghĩ một lúc rồi cố gắng giải thích bằng những từ dễ hiểu cho cậu.
Mặc dù vậy nhưng Đường Minh Hạo vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu cũng không ngắt lời cô bé mà yên lặng lắng nghe. Linh thấy biểu hiện của Đường Minh Hạo coi như vẫn còn bình thường nên mới nói tiếp.
“Nghe nói khi mẹ họ mang thai là sinh đôi, nhưng do khó sinh nên hai đứa bé suýt nữa không cứu được.
Mẹ họ không nỡ lòng bỏ một người nào nên đến van xin bà của tôi, vì vậy bà liền buộc mệnh của hai người vào cùng một chỗ. Ban ngày và ban đêm là hai người khác nhau.” Linh nói cho Đường Minh Hạo nghe những gì cô bé biết. Đường Minh Hạo ngơ ngác nhìn Linh. Quả nhiên cậu không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Cậu nghe xong mà chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy vừa rồi, sau khi chị đến đã biến Triều thành Lạc sao?” Đường Minh Hạo khó khăn hỏi. Hai người mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, cho nên cậu mới sẵn lòng tin vào điều này, nhưng dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
“Phải, lúc tôi vừa mới vào không phải chuông trên người tôi vang lên sao? Chính tiếng chuông đã khống chế anh ta, cơn đau khiến anh ta tỉnh lại.” Linh giải thích. Nói chung bình thường Lạc chỉ xuất hiện vào ban ngày và Triều chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhưng nếu tăng cơn đau có chủ đích thì sẽ thay đổi được.
Đường Minh Hạo gật đầu. Cậu biết mình không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, đây chính xác là một nơi người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu tiếp tục ở lại thì đối với cậu chỉ có hại không có lợi. Nhưng cậu không hiểu, vì sao Linh lại bảo vệ cậu.
“Vì sao chị lại giúp tôi?” Đường Minh Hạo hỏi. Cậu sợ mình tránh được Lạc và Triều thì lại rơi vào tay một người khác.
“Bởi vì cậu có thể giúp tôi.” Linh nói lập lờ nước đôi: “Cho nên cậu nhất định phải sống tốt, tôi sẽ bảo vệ cậu. Chỉ cần cậu còn sống thì tôi mới có thể làm chuyện tôi muốn.” Linh nói nghiêm túc, đôi mắt không thay đổi, nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, sự kiên định và chân thành của cô bé khiến Đường Minh Hạo cũng động lòng.
“Chỉ vậy thôi sao?” Đường Minh Hạo không hiểu. Cậu là một người từ bên ngoài tới đảo Xích Lê thì có thể giúp gì được cho cô bé chứ. Hơn nữa cậu cũng không biết gì về đảo Xích Lê, nói một cách thẳng thắn thì cậu không thể chấp nhận nổi chuyện ở đây. Vậy cậu có thể giúp gì cho Linh? Hay Linh chỉ nói vậy để cậu yên tâm thôi? Nhưng biểu hiện của cô bé rõ ràng không phải như thế, trong mắt cô bé còn có sự cầu xin và hy vọng.