CHƯƠNG 1883
“Ừ, đi ngay bây giờ đây.” Người đàn ông nói xong thì đi qua kiểm tra mấy chữ Đường Minh Hạo để lại trên tường trước. Quả nhiên chỉ là mấy con số thôi, không có nội dung gì nên gã ta mới thoáng yên tâm hơn chút. Nhưng để lại cũng không tốt cho nên gã ta muốn xóa nó đi. Cọ một hồi gã ta mới phát hiện là không thể xóa đi được, vì vậy cứ để nó lại như thế.
“Nếu không thì chú cứ gạch bỏ nó đi. Tôi chỉ đang rảnh nên viết chơi thôi.” Đường Minh Hạo nhìn ra sự lo lắng của gã ta nên làm bộ nói với vẻ thờ ơ nói. Không phải là người này đang lo cậu sẽ để lại ám hiệu các kiểu hay sao? Dù sao thì cũng… cũng không thành vấn đề.
“Không sao.” Người kia nghe Đường Minh Hạo nói như vậy thì cũng không để trong lòng nữa. Cùng lắm thì cũng chỉ là mấy chữ số mà thôi, cho dù có bị phát hiện thật thì người cũng đã được chuyển đi rồi, họ không thể tìm thấy đâu.
Đường Minh Hạo gật đầu, cười thầm không để người kia nhìn thấy. Cậu tin sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ tìm được đến đây. Cứ coi như là cậu báo bình an cũng được.
Đường Minh Hạo nghĩ như vậy, đồng thời cũng chờ mong ba mẹ mình có thể mau chóng đi tìm đến đây.
Cậu ở bên ngoài có một mình không thấy quen lắm.
Màn đêm dần buông xuống, hiển nhiên là người đàn ông này đang đợi ai đó. Đường Minh Hạo không có kế hoạch chạy trốn, mà tất nhiên là cậu cũng không thể trốn thoát, vì vậy cậu chỉ im lặng để mặc họ sắp xếp.
Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy cái rương họ mang đến thì cả người đều cảm thấy khó ở. Rốt cuộc là họ lo lắng cậu sẽ chạy trốn đến mức nào vậy?
Đường Minh Hạo nhìn dáng vẻ người kia thuần thục lấy thuốc ra định tiêm cho mình, mặt mày vô cảm bước đến gần cậu, cậu lập tức né đi theo bản năng: “Có thể đừng tiêm thuốc được không?” Đường Minh Hạo nói với giọng thương lượng.
“Không!” Người kia từ chối thẳng thừng. Đường Minh Hạo gồng cứng cả người. Có vẻ như gã ta đã được nhắc nhở từ trước rồi, nhưng cậu vẫn tiếp tục muốn đấu tranh cho bằng được: “Tôi vẫn còn nhỏ, tiêm thuốc sẽ bị tổn thương nặng lắm. Nếu chú lo lắng thì có thể bịt mắt tôi, hoặc nếu không thì cũng có thể bịt cả tai tôi luôn cũng được.
Người cầm kim tiêm liếc nhìn Đường Minh Hạo. Nếu không phải người đó cố ý dặn dò thì có lẽ gã ta đã làm theo lời Đường Minh Hạo nói rồi, thế nhưng… đã quá muộn.
Trong giây cuối cùng trước khi Đường Minh Hạo ngất đi, cậu tự hỏi lần sau mình sẽ tới đâu nữa đây? Có thể để một mình cậu không? Bao giờ ba mẹ cậu mới tìm đến đây?
Người trong nhà họ Đường lúc này cũng đang lo lắng. Đường Minh Hạo không hề có tung tích gì, bây giờ vẫn đang chờ tin tức. Đường Vũ Kỳ ngủ một giấc tỉnh lại thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô bé bước xuống, cúi người xuống bên người Hàn Nhã Thanh: “Mẹ, con mơ thấy anh trai, bây giờ anh ấy không có vấn đề gì cả.”
Thật kỳ lạ, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, Đường Vũ Kỳ chợt cảm thấy trong lòng bình yên vô cùng, giống như anh trai đang nói với cô bé là mình không bị sao cả.
Hàn Nhã Thanh nghe câu nói này cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Người ta đều nói hai đứa trẻ sinh đôi có sự cảm ứng về tâm lý rất kỳ lạ, càng nhỏ thì cảm giác càng mạnh. Xem ra Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng giống thế.
“Đừng lo lắng, anh trai con sẽ trở lại sớm thôi.” Hàn Nhã Thanh cười dịu dàng. Bên trong thành phố này đã được bao vây kín rồi, khắp nơi đều có người, cô không tin là không có tin tức gì.
“Vâng, con biết rồi, con tin ba mẹ!” Giọng Đường Vũ Kỳ giòn tan. Sự tin tưởng từ sâu trong trái tim này khiến cô quyết tâm nhất định phải mau chóng cứu được Đường Minh Hạo về.
Đêm nay trời không trăng ít sao, gió thổi lạnh thấu xương như muốn cuốn đi thứ gì đó.
Khi Đường Minh Hạo tỉnh dậy, cậu mở mắt ra nhưng không thể nhìn thấy gì cả, xung quanh chỉ có một màu đen kịt. Bây giờ là ban đêm hay do trong phòng kín quá? Đường Minh Hạo đầu tiên là nghi ngờ, nhưng sau đó cậu cảm giác cơ thể mình đang rung lên theo sự chuyển động ở bên ngoài, cảm giác này không thể che giấu được. Đường Minh Hạo nhớ tới lúc ban ngày mình ở trên bờ biển, vì vậy rất có thể lúc này cậu cũng đang ở trên biển và bị người ta chuyển đi nơi khác rồi.
Đường Minh Hạo thấy hơi lo lắng. Một khi đi bằng đường biển thì có thể đến rất nhiều nơi. Nếu trên biển có nhiều hòn đảo nhỏ thì chỉ cần tùy tiện ném cậu tới là chẳng khác nào mò kim đáy bể!
Đường Minh Hạo nghĩ đến đó rồi định nhìn thử, nhưng thuốc vẫn còn tác dụng nên cậu vẫn còn hơi mê man, vì vậy liền quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Bên ngoài có gió thổi, Đường Minh Hạo nghe được tiếng gió nên cũng tỉnh táo lại. Cậu có thể nghe thấy âm thanh của biển, Đường Minh Hạo biết là mình đang ở trên thuyền, cũng không dám ngủ nữa, nằm tính thời gian.