CHƯƠNG 1881
Chuyện xảy ra cũng thật trùng hợp, người đưa Đường Minh Hạo đi chính là người mà Lâm Kỳ và Đường Bách Khiêm đã gặp ở Thanh Hoan. Đó là một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý mà lại không thể bỏ qua.
“Có phương hướng di chuyển không?” Bà cụ Đường vô cùng lo lắng, khi nghe tin này suýt chút nữa bà đã ngất xỉu. Nếu không phải nhiều năm qua bà đã trải qua bao sóng to gió lớn thì chưa chắc bà đã chịu đựng nổi tin tức này.
“Bà nội, bà đừng lo lắng, cháu đã biết là ai làm rồi.” Hàn Nhã Thanh bình tĩnh nói, trong lúc vô tình đã giúp cho mọi người có được rất nhiều sức mạnh. Bây giờ Dương Tầm Chiêu không có ở đây, anh đã đi điều tra tung tích rồi, cho nên hiện tại cô phải ổn định tư tưởng của mọi người trong nhà họ Đường. Hành động của Đường Bách Khiêm lúc này lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, vì mục đích của Đường Bách Khiêm không có gì khác mà chính là cô.
Anh ta không làm gì cả thì ngày nào cô cũng phải lo lắng đề phòng. Bây giờ đối phương đã ra tay, trong lòng cô như được trút xuống cả tảng đá lớn vậy.
Nhạc Hồng Linh đang ở bên cạnh Đường Bách Khiêm, vì vậy nếu có thể cô ta nhất định sẽ bảo vệ cho Đường Minh Hạo. Tuy nhiên, chuyện Đường Bách Khiêm đang làm bây giờ khác xa với những gì anh ta đã lên kế hoạch khi trước. Hàn Nhã Thanh cảm thấy nghi ngờ, có phải là Đường Bách Khiêm đã phát hiện ra sự việc nên lợi dụng ngược lại Nhạc Hồng Linh để khiến Đường Minh Hạo bị tổn thương không.
Hàn Nhã Thanh biết rất rõ thế lực của Đường Bách Khiêm. Anh ta vấn vương lâu như vậy rồi mà vẫn không có được thứ mình muốn, vậy thì Đường Bách Khiêm sẽ chọn cách khiến hai bên cùng tổn thất.
Cho nên Hàn Nhã Thanh không dám nóng vội, đành phải chờ Đường Bách Khiêm chủ động xuất hiện, sau đó mới biết chính xác Đường Bách Khiêm thực sự muốn gì.
Bây giờ cô chỉ hy vọng Đường Bách Khiêm sẽ nể tình, không để Đường Minh Hạo phải chịu quá nhiều tổn hại. Suy cho cùng thì Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ, cho dù có thông minh thì về mặt sức mạnh thằng bé vẫn hoàn toàn kém hơn những người khác.
Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng họ sẽ sớm có được tung tích của Đường Minh Hạo, nhưng đã hai ngày sau mà họ vẫn không có tin tức gì. Cô đã bắt đầu luống cuống, từ đầu đến cuối Đường Bách Khiêm không hề xuất hiện. Tất cả những thế lực cô có thể vận dụng ở đây thì đều đã sử dụng rồi. Cho dù Quỷ Vực Chi Thành cũng đang âm thầm tìm kiếm mà cũng không tìm thấy người đâu, cứ như là đã bốc hơi rồi, không, phải nói là đã ẩn nấp rồi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy vô cùng nôn nóng. Cô không sợ Đường Bách Khiêm sẽ làm gì, cô chỉ sợ anh ta không làm gì mà chỉ giữ Đường Minh Hạo trong tay để tiêu hao dần sự kiên nhẫn của cô.
“Đừng lo lắng, Minh Hạo rất thông minh, sẽ không dễ gặp rắc rối đâu.” Dương Tầm Chiêu đã hai ngày không ngủ rồi, anh nhẹ nhàng ôm Hàn Nhã Thanh vào lòng rồi nhẹ nhàng nói. Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không nghỉ ngơi chút nào. Cô tìm cách liên lạc với Nhạc Hồng Linh, liên lạc với những người xung quanh Đường Bách Khiêm nhưng đều không liên lạc được. Có vẻ như Đường Bách Khiêm đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Anh ta như một con rắn độc, vừa lộ cái răng nanh có độc ra là đã cắn một lần mất mạng luôn sao?
Trái tim Dương Tầm Chiêu trùng xuống.
Bây giờ Dương Tầm Chiêu chỉ có một suy nghĩ, đó là mau chóng tìm được Đường Minh Hạo, nhân tiện xử lý luôn cả Đường Bách Khiêm, người này không thể nào giữ lại nữa.
Sau khi Đường Minh Hạo bị bắt cóc lên xe liền bị tiêm thuốc. Khi cậu tỉnh lại thấy ánh mặt trời rất chói mắt, phải nhắm mắt lại một lúc mới mở ra được. Đây là nơi nào?
Đường Minh Hạo mang theo nghi vấn trong lòng rồi chậm rãi đứng lên. Thật sự quá tàn nhẫn, bên cạnh có một cái giường mà họ cũng không để cậu lên giường, khi tỉnh lại cậu thấy mình vẫn còn nằm trên mặt đất. Mấy người có biết tôi vẫn là một đứa trẻ không vậy hả! Đường Minh Hạo than thở trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, lạnh lùng như băng.
Cậu bị bắt cóc vào buổi sáng, bây giờ trời đã xế chiều, ánh nắng chiếu vào vẫn còn oi bức.
Đường Minh Hạo nghe được âm thanh của sóng biển. Cậu chạy đến bên cửa sổ, cửa sổ đã bị chặn lại bằng lưới thép lạnh như băng. Cậu nhìn qua khe hở thì thấy mình đang ở trên bờ biển, bên cạnh có những dãy nhà nhỏ như nhà gỗ của ngư dân, trông rất đơn giản, không có gì nổi bật cả. Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ lại, vậy mà cậu cũng không biết đây là chỗ nào.
“Ồ, tỉnh rồi à!” Một giọng nói thô kệch vang lên. Đường Minh Hạo quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao tầm một mét chín đang đi tới, tay cầm hai cái bát, trông có vẻ không lấy gì làm thân thiện.