CHƯƠNG 1878
“Đúng vậy, anh muốn đi không? Ngày mai em có hẹn với Thập Dạ, ra ngoài dạo phố.” Vừa được lấy được một khoản tiền lớn từ chỗ Cận Thập Dạ, nên đi tiêu xài một chút mới phải, hơn nữa chắc hôm nay cô không phải bỏ tiền đâu, ai bảo Cận Thập Dạ chột dạ chứ?
“Muốn!” Mặc Thành dứt khoát nói, có thể đi gặp Thập Dạ trong truyền thuyết, anh ta rất vui.
Thập Dạ Tàng không thể so với Quỷ Vực Chi Thành, nhưng một tổ chức thần bí như vậy, ngay cả Quỷ Vực Chi Thành cũng không dễ dàng nắm thóp được, việc gì mà không tới gặp?
“Được, thu dọn một chút rồi xuất phát đi.” Lâm Từ nói. Hôm nay dậy đã muộn rồi, gọi một cuộc điện thoại là có thể đi ngay.
Địa điểm hẹn với Cận Thập Dạ là một cửa hàng bình thường, thế nên Lâm Từ mặc trang phục rất thoải mái, một chiếc váy màu xanh lam, đi giày cao gót trắng, so với một thân tây trang của Mặc Thành, Mặc Thành vẫn ăn mặc nghiêm túc như vậy.
Mặc Thành nhìn quần áo trên người, rồi lại nhìn Lâm Từ, khác biệt này quả thật quá lớn, anh ta bất mãn hình Lâm Từ.
Lâm Từ bất đắc dĩ, ở đây cô không có bộ nào khác cả, cứ như vậy ra ngoài, hình như không thích hợp lắm.
“Anh đợi chút!” Dứt lời, Lâm Từ chạy ra ngoài, trực tiếp mua một bộ quần áo về, bên trên là áo thun màu đen đơn giản, phía dưới là quần jean, phối với một đôi giày thể thao.
Bản thân Lâm Từ là nhà thiết kế thời trang, liếc mắt một cái là có thể đoán đại khái size quần áo của người khác, quần áo mua cho Mặc Thành cũng rất vừa vặn.
Mặc Thành mặc lên cảm thấy rất hài lòng, đứng cạnh Lâm Từ ít nhất vẫn thấy hài hòa.
Khi tới nơi, Cận Thập Dạ và Mặc Kỳ đã đợi sẵn ở đó rồi. Cận Thập Dạ mặc váy màu xanh nhạt, giày cao gót màu be. Nếu không phải do dung mạo quá xuất chúng thì đứng trong đám đông hoàn toàn không thể nhìn ra được. Lúc này trông Mặc Kỳ nổi bật hơn cô ta không ít. Đây có lẽ là điểm đặc biệt ở người của Thập Dạ Tàng. Nếu họ không muốn để lộ bản thân thì đứng trong đám đông sẽ chỉ là một người bình thường trong đó, không nhìn ra chút gì đặc biệt.
“Mặc Kỳ, Thập Dạ.” Lâm Từ kéo Mặc Thành tới, thấy Cận Thập Dạ đeo kính râm cỡ lớn, mím môi khinh bỉ, thật đúng là, khoa trương!
“Chà, cái váy này của cô cũng đơn giản quá đấy.” Cận Thập Dạ kéo gọng kính xuống, thấy Mặc Thành ở bên cạnh, kinh ngạc không thôi.
“Người này?”
“Bạn trai tôi.”
“Không phải!” Cận Thập Dạ cắn răng, cô ta không phải đang hỏi vấn đề này. Đây chẳng phải Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao? Tối qua ngồi ở vị trí trung tâm, khiến người ta muốn lờ đi cũng không được.
“Sao lại không phải bạn trai tôi?” Lâm Từ cố ý xuyên tạc ý của Cận Thập Dạ. Mặc Thành cũng rất muốn biết, thẳng thừng ôm lấy eo Lâm Từ.
“Chị, chị đừng bắt nạt Thập Dạ nhà em!” Mặc Kỳ bất đắc dĩ, rõ ràng biết Cận Thập Dạ muốn hỏi gì mà Lâm Từ vẫn còn nói vậy, không sợ người bên cạnh tức giận sao?
“Là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Cận Thập Dạ liếc nhìn Lâm Từ, rảnh rỗi kiếm chuyện, thật sự cho rằng cô ta sẽ để ý tới chắc? Hôm nay cô dẫn cô ta tới đây chính là vì không muốn tốn tiền thôi, đừng có mà gài cô ta! Bây giờ rõ ràng có người để gài tốt hơn rồi, thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành đấy, cực kỳ giàu có!
“Đúng vậy, Mặc Thành!” Giọng điệu Lâm Từ có chút khoe khoang, ai bảo mấy hôm trước hai người khoe ân ái trước mặt tôi, giờ còn khoe được nữa không?
“Không phải cô bị tôi kích thích đấy chứ? Mấy hôm trước nói cô là cẩu độc thân, giờ lại có bạn trai luôn, chắc chắn không phải phục thù chứ?” Cận Thập Dạ cảm thấy, hiện giờ Lâm Từ có chút kiêu căng, có điều cô ta thật sự tò mò, sao Lâm Từ và Mặc Thành lại ở bên nhau? Hơn nữa hai người chắc là vừa mới quen biết mà! Trước đây chưa từng nghe nói, trước ngày hôm qua, Lâm Từ vẫn còn độc thân, vậy mà hôm nay? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế! Cận Thập Dạ cảm giác tính hóng chuyện của mình dâng lên hừng hực, nhưng đó là thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, cô ta không dám khiêu khích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Từ.
“Là phục thù đó, nếu không thì sao phải tìm bạn trai nhanh vậy chứ?” Lâm Từ không thèm để ý lời Cận Thập Dạ nói. Khi cô độc thân, Cận Thập Dạ cũng không kích thích cô được, chẳng qua là cho Mặc Kỳ và cô ta chút thể diện mà thôi. Đối với cô, tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nếu không phải vì cô quá thích gương mặt này của Mặc Thành thì sẽ tốn tâm tư ở bên anh ta sao?
“Chị, em hỏi chị một câu, chị đừng tức giận!” Ánh mắt Mặc Kỳ vẫn luôn đảo qua đảo lại giữa Lâm Từ và Mặc Thành. Anh ta rất hiểu chị mình, nếu muốn tìm bạn trai thì đã tìm từ lâu rồi, bên cạnh cũng không thiếu bạn trai, sao lại ở bên Mặc Thành.
“Hỏi đi.” Lâm Từ nói thẳng, cứ luôn cảm thấy Mặc Kỳ sẽ nói gì đó không hay.