CHƯƠNG 1873
“Nhưng ba em lại chưa từng để tâm tới chuyện này, luôn yêu thương, chiều chuộng en, đáp ứng mọi mong muốn của em. Hồi đó ngày nào ba cũng im lặng, yên tĩnh vẽ tranh, ông ấy chỉ vẽ phong cảnh, chưa bao giờ vẽ người. Nhà họ Mặc đều được vẽ ra dưới ngòi bút của ông ấy. Lúc đó, em không hiểu chuyện, luôn hỏi bố là sao bố không vẽ mẹ, em quên mất dáng vẻ của mẹ rồi. Em hỏi ông ấy, sao không giải thích quan hệ của mẹ với người đàn ông khác sao lại để họ tùy ý bôi nhọ mẹ.” Lâm Từ nhớ tới quá khứ, ánh mắt long lanh, mang theo dòng nước mắt chực trào, nhưng rất nhanh đã bị nuốt lại, gương mặt lại trở về vẻ kiêu ngạo vốn có.
“Em hỏi ba rất nhiều chuyện, ba không trả lời, chỉ khẽ cười xoa đầu em mà không nói gì cả, chỉ mang lại cho em sự dịu dàng, khiến em lúc đầu đau thương, buồn bã, dần bình tĩnh lại, sau đó không bao giờ hỏi nữa, chỉ ở bên nhìn ông ấy vẽ tranh, rồi dần dần lớn lên.” Khóe miệng Lâm Từ mang theo ý cười, khẽ cong môi, mi mắt cong cong, khiến Mặc Thành cảm thấy, cứ như anh ta chưa từng quen biết Lâm Từ vậy.
“Ba chưa bao giờ trả lời bất cứ câu hỏi nào của em, nhưng khi em hỏi ba, ba và mẹ có yêu nhau không?
Khi em hỏi câu này, ba luôn kiên định nói với em, họ yêu nhau, họ rất yêu nhau. Sự tồn tại của em chính là để duy trì tình yêu đó. Lần nào ba nói câu này, ánh mắt cũng trở nên xa xăm, như nhìn xuyên qua em, nhìn về một người khác, nhìn về hướng mẹ em.” Giọng Lâm Từ trở nên vô cùng dịu dàng, trầm thấp mang theo nụ cười không thể chối từ, còn loáng thoáng có sự kiêu ngạo.
“Em từng không tin, nhưng dần dần trưởng thành, ba vẫn không thay đổi lời nói ấy. Bất tri bất giác, em đã tin ba, không hỏi nữa, không làm loạn nữa, không để ý lời nói của người ngoài nữa.” Lâm Từ nhớ tới chuyện xa xôi trước kia, nhớ tới ba của cô, nhớ tới những che chở dịu dàng, nếu không phải ba kiên định đứng bên cô, bầu bạn với cô từng chút một thì không biết cô sẽ ra sao nữa.
Mặc Thành muốn hỏi sau đó thì sao? Sau đó cô làm thế nào để chấp nhận được quan hệ của mẹ mình và người đàn ông khác? Nhưng anh ta không dám cắt ngang cảm xúc của Lâm Từ, giống như lúc này chính bản thân anh ta mới là phía bị thẩm án. Nếu hỏi lời không nên hỏi thì phải thu hồi lại thế nào đây?
“Sau đó, sau khi em trưởng thành mới biết được rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ lại lần nữa mới dần dần tin, rằng ba mẹ em thật sự yêu nhau. Mà cái chết của mẹ, phần nhiều là ngoại lệ.” Lâm Từ cười gượng, nếu năm xưa mẹ biết, cứu Trương Minh Hoàng sẽ phải trả giá bằng mạng sống, mẹ có hối hận không? Mẹ có nỡ bỏ lại cô không? Rất nhiều, rất nhiều lời, cô không bao giờ có cơ hội nói ra nữa.
“Chính vì ngoại lệ này nên em mới canh cánh trong lòng, dù biết rõ là mẹ không yêu thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, em cũng không thể nào chấp nhận được việc bà ấy hy sinh mạng sống vì người khác.
Nhưng em không thể hận bất kỳ ai nữa, vì đó là lựa chọn của riêng bản thân mẹ thôi.” Lâm Từ cảm thấy nực cười, con người, thật sự là một sinh vật mâu thuẫn, nỗi hận của cô không có chỗ nào để giải tỏa, tình yêu chưa có chỗ đặt của cô cũng chỉ có thể sắp xếp thỏa đáng. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ dây dưa với người của Quỷ Vực Chi Thành. Gặp Mặc Thành là một ngoại lệ, nếu không phải khuôn mặt của Mặc Thành, nếu không phải khoảnh khắc không cam lòng đó, cô sẽ không tiếp cận Mặc Thành, sự tiếp cận của cô, thật ra là mang theo lòng báo thù.
Nếu không phải hôm nay nghe thấy lời Mặc Thành nói, cô sẽ càng không giấu giếm mà tiếp tục tiếp cận và quyến rũ Mặc Thành, mang theo một cảm giác bốc đồng muốn hủy diệt, mang theo niềm kích động muốn trả thù tích lũy nhiều năm như vậy để khiến địch tổn thương một nghìn mình tổn hại tám trăm? Có thể sẽ là địch tổn thương tám trăm mình tổn hại một nghìn. Chuyện của mẹ khiến cô cảm thấy quá nặng nề, hoàn toàn không thể buông xuống, mà chấp nhận rồi không có nghĩa là tiêu tan, mỗi khi nhớ lại, chỉ càng trầm trọng thêm mà thôi.
Nhưng hôm nay Mặc Thành nghe được hết mọi chuyện rồi, trong lòng cô ấy lại sinh ra chút tùy ý, không có cảm giác kìm nén. Cô thấy được sự thay đổi của Mặc Thành, cô sợ Mặc Thành thích mình, sợ bản thân không thể nào đáp lại tình cảm của Mặc Thành, còn sợ Mặc Thành không phải người dễ dàng buông tay, tới lúc đó chỉ giày vò lẫn nhau thôi.
Hiện giờ cả hai đã nói rõ rồi, nhẹ nhõm hơn không ít. Lâm Từ thẳng thừng nói hoàn chỉnh suy nghĩ của mình: “Thật ra em không để ý Quỷ Vực Chi Thành cho lắm, hoặc là, cả nhà họ Mặc đều không để ý gì lắm đâu, chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng thôi. Em thích khuôn mặt anh, lần đầu gặp mặt, còn chưa biết thân phận của nhau đã rất thích rồi, sau khi biết chỉ cảm thấy đáng tiếc. Tối nay khi anh mời em, nguyên nhân chấp nhận một phần là vì thích khuôn mặt anh, một phần vì muốn tiếp cận anh để xem xem, người của Quỷ Vực Chi Thành như thế nào mà khiến mẹ em có thể hy sinh cả mạng sống.”
“Em không quá thích anh, lần đầu tiên anh mời em, em từ chối, chuyện sau đó anh cũng biết, hầu như đều là anh chủ động trêu chọc em. Lúc chấp nhận em rất rõ ràng, em sẽ không dễ dàng để anh đi, ừm, chính là, khi em vẫn còn thích gương mặt anh thì sẽ không để cho anh đi. Em đối với anh có thăm dò, có trả thù, có quyến rũ nên mới không kiêng nể gì. Chuyện tối nay, nếu anh xem như là ngoài ý muốn, vậy thì được, em sẽ thu lại hết những lời trước trước đây, xem như chưa có gì xảy ra cả.” Lâm Từ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói. Mặc Thành hình như cũng có hơi vô tội, nhưng mà anh ta cũng không thiệt.
Vốn dĩ Mặc Thành còn cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh nói chuyện với Lâm Từ, nhưng bây giờ lại cảm thấy lòng như lửa thiêu. Lâm Từ xem anh ta là gì vậy, vừa rồi tán tỉnh nghiêm túc, còn bây giờ thì sao?