CHƯƠNG 1866
Biểu cảm trên mặt Mặc Thành cứ nhạt đi như vậy, ngay lúc này anh ta đã hiểu ra rằng, cảm nghĩ của anh ta về Lâm Từ không bình thường chút nào. Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã thích sự kiêu ngạo trên người Lâm Từ, lần gặp mặt thứ hai, thích khuôn mặt của Lâm Từ, mà bây giờ thì lại thích cảm giác mà Lâm Từ đem đến cho anh ta. Mỗi một lần, dường như đều thích thứ vô vùng nhạt nhòa, nhưng khi gộp lại, chỉ một động tác đơn giản thôi đã khiến anh ta không thể nào từ chối được.
Mặc Thành hiểu ra ngay mình dung túng Lâm Từ như ngày hôm nay là tới từ đâu, có rất nhiều phụ nữ tiếp cận anh ta, nhưng chưa bao giờ có một ai có thể thoải mái như Lâm Từ. Lời tỏ tình tự mình đa tình, cướp đi nụ hôn, rồi dùng lạt mềm buộc chặt mà quyến rũ. Anh ta nhìn ra được Lâm Từ không thật lòng, nhưng anh ta vẫn làm theo suy nghĩ của Lâm Từ, không phải không bực bội, nhưng lại không hề phát tiết ra. Bởi vì anh ta muốn nhìn thấy rõ được thứ mà Lâm Từ muốn, hoặc là nói, muốn biết được Lâm Từ có thể chủ động tới mức nào, bây giờ anh ta rất vừa lòng!
Lâm Từ chủ động muốn làm bạn gái anh ta, vậy thì tất cả những hành động của anh ta đều có lý do chính đáng. Hơn nữa Lâm Từ muốn vứt bỏ anh ta cũng không dễ dàng như vậy đâu, ai bảo là Lâm Từ chọc vào anh ta trước chứ? Nếu như cô đã chủ động dẫn sói vào nhà, thì đừng có trách sói quá hung ác. Mặc Thành không nhịn được mà bật cười, Lâm Từ, Lâm Từ, nếu như sau này mà biết được anh ta có suy nghĩ như vậy, thì cô có hối hận hay không?
Mặc Thành sực nhớ tới, những suy nghĩ trước đây của anh ta vẫn chưa có kết quả. Anh ta cảm thấy hứng thú với nhà họ Mặc nhiều hơn, hay là cảm thấy hứng thú với Lâm Từ. Một gia tộc như thế nào mới dạy dỗ ra được một người phụ nữ như Lâm Từ chứ?
Anh ta thấy nhiều con gái nhà giàu rồi, Lâm Từ là người đầu tiên có vẻ ngông cuồng ngạo mạn, không hề để ý gì tới gia tộc như vậy. Là nhà họ Mặc cho cô cái dũng khí đó sao? Nhưng Lâm Từ chưa bao giờ nhắc tới nhà họ Mặc cả, vậy là do chính bản thân cô sao? Nếu không có nhà họ Mặc? Lâm Từ sẽ thế nào? Đột nhiên Mặc Thành muốn biết.
“Rốt cuộc anh có ăn hay không?” Lâm Từ thấy Mặc Thành cứ nhìn chằm chằm mình, không nhịn lòng được mà lại hỏi một lần nữa, nhìn chăm chú cô với ánh mắt thâm tình đó, cô cảm thấy áp lực lắm đấy.
“Chưa nghe câu nói này sao? Sắc đẹp thay cơm.” Mặc Thành cố ý nói, nắm lấy tay Lâm Từ không buông ra, dùng tay trái cầm đũa lên.
Thoi được rồi! Suy nghĩ của hai người bọn họ cách nhau quá xa. Lâm Từ bất lực, ban nãy cô còn nói nhan sắc để ăn chứ không để tin đó. Mặc Thành nói câu này với cô là cố ý chống đối cô đấy à?
Nhưng Mặc Thành lại cầm đũa lên ăn, Lâm Từ mới cảm thấy bình thường một chút. Tính ra thì từ buổi đấu giá tới bây giờ đã là bốn năm tiếng đồng hồ rồi, đúng thật là nên đói, ăn chút đồ ăn mới là bình thường.
Lâm Từ nhìn Mặc Thành cầm đũa bằng tay trái rất thuần thục, có chút tò mò nhìn anh ta: “Hai tay trái phải của anh đều linh hoạt như vậy à?”
Ánh mắt Lâm Từ rất trong sáng, không hiểu sao Mặc Thành lại nghĩ lệch hướng, hai tay trái phải… linh hoạt. Anh ta đặt đũa xuống, vuốt ve mái tóc Lâm Từ: “Lúc nhỏ từng tập ăn cơm bằng tay trái.”
Quả nhiên, sau khi đã suy nghĩ rõ ràng thì không nỡ buông tay, cho dù là vươn tay ra vuốt ve cô thôi cũng không nỡ. Cứ muốn nắm tay cô mãi như vậy, không muốn buông ra.
“Ồ.” Lâm Từ gật đầu, còn tưởng anh ta thuận tay trái chứ. Cô không để ý nhiều đến chuyện bên ngoài, bây giờ cảm giác được Mặc Thành cứ nắm tay trái cô mãi như vậy thì muốn hất ra. Nhưng Mặc Thành đã nghĩ sẵn lý do để khước từ cô rồi, vẫn không nên thử thì hơn, huống hồ, cô ăn cơm bằng tay phải là được.
Mặc Thành vui mừng vì Lâm Từ hiểu chuyện, trong lòng lại không nhịn được mà oán giận, Lâm Từ có biết mình đang làm gì không. Vừa mới xác định quan hệ đã chiều bạn trai như vậy, đúng là… quá thoải mái rồi đấy.
Mặc Thành nhớ tới bản thân từng đọc được câu nói thế này, đàn ông theo đuổi được rồi thì sẽ không biết trân trọng nữa. Mà anh ta theo đuổi được Lâm Từ rồi thì mới cảm thấy thích, vậy là kiểu gì đây? Hơn nữa về sau chỉ e là sẽ càng ngày càng thích cô hơn, chỉ thích một mình cô thôi.
Mặc Thành đã quên mất rằng, đâu phải anh ta theo đuổi Lâm Từ, mà là Lâm Từ theo đuổi anh ta, nếu không trân trọng thì cũng là Lâm Từ không trân trọng mới đúng.
Bữa cơm này Mặc Thành ăn rất qua loa, sự tập trung chủ yếu của anh ta đều đặt trên người Lâm Từ.
Lâm Từ bị nắm tay, không hề cử động chút nào, không nắm chặt cũng không buông ra, chỉ đặt trong tay anh ta như vậy. Sau đó Mặc Thành không vừa ý, lúc anh ta vươn tay ra nắm chặt lấy tay Lâm Từ, Lâm Từ còn nhìn anh ta đầy nghi hoặc, khiến cho anh ta có cảm giác như đấm vào bông vậy. Mà Mặc Thành đã có thể cảm giác được sự bất công trong tình cảm này rồi. Anh ta biết rõ, anh ta thích Lâm Từ, nhưng Lâm Từ hình như không hề thật lòng. Cho dù là bây giờ tay hai người đang nắm chặt nhau thì thái độ của Lâm Từ cũng vô cùng tùy ý, không hề để tâm, anh ta rất bất mãn.
Còn Lâm Từ thì ăn bữa cơm này rất thỏa mãn, bày trên bàn đều là những món mà mình thích, tay đang nắm là người mình thích, cuộc đời viên mãn luôn. Cô mơ hồ nhận ra Mặc Thành có chút không vui, nhưng lại không biết Mặc Thành không vui chỗ nào, anh ta muốn làm gì cô cũng đều chiều theo.