CHƯƠNG 1851
Cô mua cho Liễu Ảnh, nhưng cô không muốn Liễu Ảnh cảm thấy quá áp lực. Hơn nữa, đây còn chưa tới giới hạn cuối cùng của cô. Không phải cô Nguyễn không muốn nhường sao? Cô phải để cho cô ta biết, có một vài thứ, không phải cô ta muốn là sẽ có được. Không muốn nhường thì cũng nhất định phải nhường.
“Tôi thêm ba trăm triệu nữa.” Bây giờ cô Nguyễn đang hận Hàn Nhã Thanh muốn chết rồi, không ngờ Hàn Nhã Thanh lại sẵn sàng chi nhiều tiền cho Liễu Ảnh như vậy. Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ không có thân phận địa vị thôi sao? Cô ta xứng với tác phẩm của Letitia chắc?
Hàn Nhã Thanh mỉa mai nhìn cô Nguyễn. Không ngờ, cô ta vẫn chỉ tăng thêm ba trăm triệu một lần, khác hẳn ban nãy. Trước đó, mỗi lần tăng thêm tận ba tỷ là để chèn ép Liễu Ảnh. Còn bây giờ một lần tăng thêm ba trăm triệu, là vì cô ta đã không còn cách nào để tăng giá lên quá nhiều được nữa. Nếu như cô ta đã chủ động khiêu khích thì cô sẽ không buông tha tin tức này đâu.
“Sáu mươi ba tỷ.” Hàn Nhã Thanh thủng thẳng cất lời. Cô nâng lên ba trăm triệu một lần à? Nhưng mà tôi không muốn chơi với cô, tôi đang muốn thử xem, cô chơi tiếp với tôi như thế nào. Ba trăm triệu và ba tỷ, một lần thì trông không nhiều, nhưng còn cả sáu mươi tỷ trước đó nữa, cô ta còn dám nâng giá tùy tiện không?
Hàn Nhã Thanh không thèm coi cô Nguyễn ra gì, nói trắng ra thì cô Nguyễn chỉ là cô cả nhà họ Nguyễn, chỗ dựa lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là nhà họ Nguyễn thôi. Nhưng nhà họ Đường, nhà họ Dương, thậm chí là Quỷ Vực Chi Thành đứng đằng sau cô, nhà họ Nguyễn chống chọi được lại nhà nào?
“Sáu mươi sáu tỷ!” Cô Nguyễn cắn răng nói, cô ta không thể từ bỏ được. Huống hồ bây giờ cô ta đang ganh đua với Liễu Ảnh, sao có thể để thua được chứ?
Cô Nguyễn nhìn về phía Tư Đồ Không. Anh ta mãi chẳng nói lời nào, cũng không nhìn sang Liễu Ảnh, nhưng lại nhìn chăm chú vào bộ trang sức kia. Anh ấy thích ư?
Cô Nguyễn nghĩ, nếu như Tư Đồ Không thích, vậy thì cô ta bỏ hơn sáu chục tỷ này ra cũng đáng giá.
Huống hồ, chỉ cần anh ta không bênh vực Liễu Ảnh thì đã là sự ủng hộ lớn nhất đối với cô ta rồi.
Hàn Nhã Thanh nhìn sang cô Nguyễn, không ngờ rằng cô ta dũng cảm vậy đấy. Cô ta tưởng chỉ phải trả thêm ba tỷ thôi sao? Tổng cộng số tiền mà cô ta phải trả là sáu mươi sáu tỷ đấy, gia đình cô ta chịu làm vậy sao?
Hay mình cũng tăng thêm một chút thử xem? Xem ra có vẻ như cô Nguyễn sẽ không từ bỏ rồi.
“Thanh Thanh.” Liễu Ảnh sợ Hàn Nhã Thanh tiếp tục tăng thêm tiền, muốn níu cô nhưng Hàn Nhã Thanh lại vỗ vỗ tay cô ấy: “Đồ ngốc này, cậu không nghe thấy à? Bộ trang sức này có lời chúc phúc của Letitia và chồng bà ấy. Chúng ta đều biết Letitia và chồng bà ấy rất tình tứ, cả đời dìu dắt lẫn nhau mà. Nếu như tớ có thể tặng món quà này cho cậu thì sau này cậu nhất định có thể có được hạnh phúc.”
Lời Hàn Nhã Thanh nói vô cùng dịu dàng, thanh âm không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, từng câu từng chữ cũng vô cùng rõ ràng. Cô Nguyễn tức gần chết, bọn họ coi như cô ta không có mặt à? Hay là cảm thấy, hai người bọn họ chắc chắn sẽ có được?
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ rằng, nếu như Hàn Nhã Thanh tăng giá thêm thì cô ta sẽ từ bỏ, dù sao cao thêm nữa cô ta cũng không trả nổi, người nhà của cô ta cũng không cho phép cô ta tiêu nhiều tiền để mua một bộ trang sức như vậy đâu.
Chẳng qua nghĩ đây là của Letitia, còn có thể giải thích được nên cắn răng kiên trì một chút, chứ cao thêm nữa thì cô ta cũng hơi muốn từ bỏ.
Nhưng bây giờ nghe thấy lời Hàn Nhã Thanh nói, cô Nguyễn cảm thấy cô ta tuyệt đối không thể từ bỏ được. Đúng vậy, đây là một món quà có lời chúc phúc, Letitia và chồng bà ấy có thể hạnh phúc mỹ mãn cả một đời, nếu như cô ta có được thì chắc chắn cũng có thể.
Cho nên tuyệt đối không được từ bỏ, không thể để Liễu Ảnh có được, sao Liễu Ảnh có thể ở bên Tư Đồ Không được cơ chứ? Tư Đồ Không là của một mình cô ta, mẹ Tư Đồ Không đâu có chấp nhận Liễu Ảnh, cho nên Liễu Ảnh tuyệt đối không thể ở bên Tư Đồ Không được, cũng không thể có được bộ trang sức này!
“Bảy mươi lăm tỷ!” Quả nhiên Hàn Nhã Thanh vừa nói xong lập tức tăng giá, hơn nữa còn tăng thêm hẳn chín tỷ, những người xung quanh đều kinh hãi. Cô cả nhà họ Đường đúng là giàu nứt đố đổ vách, thứ có từ hơn ba mươi tỷ mà giờ tăng lên hẳn gấp đôi, trong lòng còn chẳng hề dao động. Quan trọng nhất đó là còn không phải mua cho bản thân, xem ra là để tặng người phụ nữ bên cạnh rồi, tình cảm đến mức nào cơ chứ!
Nói không đố kỵ là giả, có một số người đã nghĩ rằng nếu mình mà được làm bạn của cô cả nhà họ Đường thì hạnh phúc biết nhường này. Có người ra mặt cho mình, có người tiêu tiền cho mình, hơn nữa còn chẳng hề đau lòng chút nào nữa.
Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh, hơn bảy mươi tỷ đã đủ đầu tư vào một công ty mới rồi, Thanh Thanh cứ định bỏ tiền ra vậy ư? Vì cô ấy mà tiêu tiền như nước, cô ấy thì có tài đức gì cơ chứ! Cô ấy cắn chặt môi, đáng lẽ hôm nay cô ấy không nên tới đây mới phải!