CHƯƠNG 1847
Bầu không khí lập tức sôi động lên, với họ mà nói, có rất nhiều thứ không cần thiết thực, chỉ cần sang trọng là được rồi.
Hàn Nhã Thanh không có hứng thú với những thứ này, Dương Tầm Chiêu cũng vậy, chỉ yên lặng quan sát. Mặc Thành chỉ tới góp vui, cũng không tham gia.
Một lát sau, không ít đồ được bán đấu giá, mà người tham gia càng ngày càng cảm thấy, Thập Dạ Tàng quả là danh bất hư truyền, các đồ vật sưu tập hầu như đều là phiên bản giới hạn, hơn nữa có vài thứ còn rất hiếm.
Nhưng khi nhìn thấy sản phẩm tiếp theo, người vừa mới tán thưởng Thập Dạ Tàng đều lập tức sửng sốt… là một bộ trang sức, trông có vẻ rất bình thường.
Người của Thập Dạ Tàng cũng sững sờ, theo bản năng nhìn thoáng qua phía dưới sân khấu. Mặc Thành cảm giác như đang nhìn về phía anh ta, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thu về, vừa giống lại vừa không giống.
Cô gái phía trên khẽ ho một tiếng, bắt đầu giới thiệu sản phẩm: “Đây là bộ trang sức có được từ năm năm trước, năm đó tới tay Thập Dạ Tàng như một vật thế chấp, thiết kế cực kỳ phong cách, giản dị mà sang trọng.”
Cô gái phía trên rõ ràng không muốn nói nhiều, nghĩ một lát rồi nói: “Giá khởi điểm, một tỷ rưỡi.”
Phía dưới lập tức trầm xuống, một bộ trang sức giá một trăm năm mươi triệu không đắt, nhưng bộ trang sức này, nói thế nào nhỉ, cùng lắm chỉ sáu tỷ, không có nhiều giá trị sưu tầm lắm.
Ánh mắt Liễu Ảnh vẫn luôn đặt vào bộ trang sức đó. Đúng vậy, bộ trang sức này là tín vật đính ước lúc trước ba tặng mẹ. Năm đó, khi nhà họ Liễu sạt nghiệp, phải đem đi thế chấp, không ngờ hiện giờ lại nhìn thấy nó. Cô ấy muốn mua bộ trang sức này, tặng cho mẹ mình.
“Làm sao thế?” Hàn Nhã Thanh thấy Liễu Ảnh đột nhiên kích động bèn hỏi.
“Thanh Thanh, bộ trang sức này, là năm xưa ba tớ tặng mẹ tớ, năm năm trước bất đắc dĩ phải đem đi thế chấp, tớ muốn lấy lại nó.” Giọng Liễu Ảnh cũng trở nên run rẩy. Thời gian năm năm, có quá nhiều thứ thay đổi, nhưng Liễu Ảnh biết, ba cô ấy luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa đem bộ trang sức này đi thế chấp, mẹ cũng hoài niệm suốt, thế nên, lần này có cơ hội, cô ấy nhất định sẽ không từ bỏ, nhưng mà…
Không, không thể dao động, nếu lần này không lấy được thì không biết sẽ vào tay ai nữa.
Hàn Nhã Thanh gật đầu, bộ trang sức này hình như không nên xuất hiện ở đây, có vẻ người của Thập Dạ Tàng cũng rất bất ngờ.
Nếu không phải vì giá cả bộ trang sức này ở mức trung bình thì là vì bộ trang sức này có thâm ý khác, nhưng hiện giờ bộ trang sức này đã xuất hiện rồi, nó có ý nghĩa đặc biệt với Liễu Ảnh, Liễu Ảnh muốn, cô nhất định sẽ giành được.
Hơn nữa, không hiểu sao mà Hàn Nhã Thanh cảm thấy bộ trang sức này có chút kỳ lạ. Xuất hiện ở Thập Dạ Tàng thì nhất định là có giá trị sưu tầm, dù không có giá trị thì đồ Thập Dạ Tàng đồng ý giới thiệu cũng phải cực kỳ đắt đỏ. Vậy mà Thập Dạ Tàng cứ như chỉ đơn giản đưa ra thôi vậy, cũng không biết vì nguyên nhân gì nữa.
Dưới sân khấu vẫn không có tiếng động gì, chỉ có tiếng thì thào khe khẽ, Liễu Ảnh bèn tự mình hô lên: “Một tỷ rưỡi.”
Cô gái trên sân khấu dường như có chút khó xử, nhưng vì không có ai nói tiếp, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một âm thanh khác.
“Một tỷ tám.” Liễu Ảnh nhìn về phía phát ra âm thanh, là… cô Nguyễn? Liễu Ảnh biết cô ta, là người vợ mà mẹ Tư Đồ Không tìm cho anh ta, mẹ Tư Đồ Không chắc hẳn rất hài lòng với cô ta, luôn tác hợp cho cô ta với Tư Đồ Không.
Liễu Ảnh nhíu mày, người này cũng thích bộ trang sức này sao?
“Ba tỷ.” Liễu Ảnh không muốn đôi co với cô Nguyễn thêm nữa, ba tỷ đã là một cái giá cao rồi, nếu không phải có ý nghĩa đặc biệt thì sẽ không đáng với cái giá này.
“Ba tỷ ba trăm triệu.” Cô Nguyễn tiếp lời Liễu Ảnh, cô ta nhướng mày, nhìn Liễu Ảnh với vẻ khiêu khích.
Người phụ nữ ở bên Tư Đồ Không lâu nhất thì có làm sao, không phải vẫn không thể thoát được số phận bị bỏ rơi à?
Cô Nguyễn nhớ lại những lời bà Tư Đồ nói khi gọi cho cô ta mấy hôm trước. Bà Tư Đồ nói với cô ta rất rõ ràng, bà ta rất không vừa lòng với Liễu Ảnh, sẽ không để Liễu Ảnh làm con dâu bà ta, nhưng hiện giờ chỉ cần khiến Liễu Ảnh rời khỏi Tư Đồ Không thì bà ta sẽ có cách để Tư Đồ Không cưới cô ta.
Nghĩ tới chuyện này, cô Nguyễn cảm thấy mừng rỡ quýnh lên, đây là sự ủng hộ của mẹ Tư Đồ Không đối với cô ta, có biết bao nhiêu người muốn gả cho Tư Đồ Không mà không có cơ hội, có biết bao nhiêu người không được mẹ Tư Đồ Không đồng ý, mà cô ta, không chỉ có thể tiếp xúc với Tư Đồ Không mà còn có thể khiến mẹ Tư Đồ Không chấp nhận. Chỉ cần bên cạnh Tư Đồ Không không có ai là cô ta sẽ có thể làm vợ Tư Đồ Không, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tư Đồ, chuyện này khiến người ta hưng phấn biết bao.