CHƯƠNG 1815
Hàn Nhã Thanh ngỡ ngàng, cô còn tưởng là Đường Vũ Kỳ dễ tiếp cận, không cảnh giác cao nên họ mới có cơ hội lấy tóc của cô bé đi giám định, không ngờ con bé này lại biết rõ ràng, thậm chí còn đồng ý giám định nữa. Hàn Nhã Thanh cảm thấy rối ren, trẻ con thông minh là chuyện tốt, nhưng sự thông minh này, khiến người nhà có áp lực rất lớn.
“Tự con quyết định sao?” Hàn Nhã Thanh không dám chắc chắn bèn cất lời hỏi. Sao Đường Vũ Kỳ không nghĩ tới việc bàn bạc với người khác chuyện lớn như vậy chứ? Tự tin quá đấy.
“Vâng ạ.” Đường Vũ Kỳ gật đầu: “Con rất quý ông ngoại, cho nên lúc chú Mặc Thành nói chuyện với con, con cũng không do dự lắm mà đồng ý luôn. Hơn nữa, con cũng muốn mẹ chấp nhận ông ngoại, có thể có được mối tình thân này.”
Giọng Đường Vũ Kỳ càng ngày càng nhỏ, dường như có chút hối hận vì bản thân đã tự ý quyết định. Thế nhưng, cô bé vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt trong veo.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Vũ Kỳ, đây là con gái cô, cô biết rõ con bé rất thông minh, càng biết cô bé thiên vị người mình thích, cho nên cô có thể hiểu được tình cảm này của cô bé.
“Mẹ ơi, mẹ có hy vọng ông ngoại là ba của mẹ không?” Đường Vũ Kỳ hỏi, cô bé vẫn luôn cảm thấy mẹ quá mạnh mẽ. Chỉ có khi ở trước mặt ba mới thả lỏng một chút thôi, hình như mẹ rất ít cảm nhận được tình yêu của người cha. Nếu như Trương Minh Hoàng là ba của mẹ, ông ấy chắc chắn sẽ rất chiều chuộng mẹ, mẹ nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“Đây không phải là chuyện có hy vọng hay không.” Hàn Nhã Thanh thở dài, lẽ nào những chuyện này còn có thể thay đổi hay sao? Huyết thống là thứ bất lực nhất, là thứ không thể thay đổi. Còn về việc sau này quan hệ tốt hay xấu, còn phải xem con người rèn rũa như thế nào.
Đường Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy, mẹ có thể chấp nhận ông ấy là ba của mẹ không?” Đường Vũ Kỳ nhìn Hàn Nhã Thanh đầy hy vọng, cô bé cảm thấy mẹ chắc hẳn có mong đợi về chuyện này.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, giống như một viên đá nhỏ ném vào lòng cô, nổi lên đợt sóng lăn tăn.
Nhưng gợn sóng này đối với cô hình như không quan trọng tới vậy. Có một số tình cảm, đã bỏ lỡ thời gian mong đợi nhất rồi thì bù đắp đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Mẹ ơi.” Đường Vũ Kỳ gọi một tiếng, Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, không biết nói như thế nào mới có thể khiến cô bé hiểu được đây? Nhưng ánh mắt mong đợi của Đường Vũ Kỳ lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Đối với mẹ thì chẳng có gì là chấp nhận hay không chấp nhận cả. Mẹ cảm thấy bây giờ có ba của các con, có con và anh trai con, có những người thân khác là đã rất hạnh phúc rồi.” Hàn Nhã Thanh nói, cô không có quá nhiều cảm giác đối với người không còn mong đợi, với chuyện không còn chờ mong. Tình cảm từng dành cho bọn họ, đều đã bị tình cảm khác lấp đầy rồi.
“Vậy, mẹ không định nhận lại ông ngoại sao ạ?” Đường Vũ Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, vì sao mẹ lại nói kiểu nước đôi vậy, cô bé không phân biệt được có tình cảm gì. Chỉ cảm thấy hình như mẹ không có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện này, không có mong đợi, cũng không có không vui.
“Vũ Kỳ hy vọng mẹ và ông ngoại nhận lại nhau sao?” Hàn Nhã Thanh hỏi ngược lại Đường Vũ Kỳ.
Đường Vũ Kỳ nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ một lúc. Nếu chỉ riêng mình cô bé thôi thì cô bé thực sự hy vọng mẹ và ông ngoại nhận lại nhau. Thế nhưng, nếu như chỉ vì một mình cô bé, thì có khi nào quá ích kỷ hay không?
“Mẹ ơi, con tôn trọng quyết định của mẹ. Nếu như mẹ quý ông ngoại, muốn nhận lại ông ấy thì con sẽ rất vui mừng. Nhưng nếu như mẹ không muốn nhận lại ông ngoại, con sẽ buồn lắm, nhưng sẽ không trách mẹ đâu. Chỉ là sau này có thể con sẽ không thân thiết với ông ngoại như vậy nữa.”
Đường Vũ Kỳ càng nói càng tủi thân, suýt chút nữa thì bật khóc. Hàn Nhã Thanh lẳng lặng nhìn mái đầu cô bé, thứ trẻ con thích, luôn thuần khiết và không hề che giấu.
Đường Vũ Kỳ thích Trương Minh Hoàng, thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, hơn nữa còn vô thức tin tưởng, sau đó còn chủ động đi tìm Trương Minh Hoàng.
Nếu như Trương Minh Hoàng không phải là ba cô, Hàn Nhã Thanh tin rằng Trương Minh Hoàng cũng sẽ rất chiều chuộng Đường Vũ Kỳ. Thế nhưng nếu Trương Minh Hoàng là ba của cô mà bọn họ không nhận lại nhau, vậy thì tất cả tình cảm sẽ trở nên rối rắm. Cho dù là với Vũ Kỳ hay là Minh Hạo thì đều không tốt cả.
Mà sự hiểu chuyện của Đường Vũ Kỳ khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy được an ủi, lại vừa cảm thấy áy náy. Nhưng cô biết chuyện này không thể dễ dàng quyết định được.
Nếu như cố chấp nhận Trương Minh Hoàng là ba cô, vậy thì cô phải chấp nhất hết tất cả mọi thứ, còn có cả liên hệ với Quỷ Vực Chi Thành nữa. Mà Hàn Nhã Thanh lại không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại cho lắm.
Vậy nhưng, những điều này lại không thể thay đổi được, quan hệ huyết thống là không thể cắt đứt. Tuy Trương Minh Hoàng nhiều năm qua chưa từng xuất hiện, không làm hết chức trách của một người ba, thế nhưng cô cũng biết rõ những chuyện trước đây, Trương Minh Hoàng rất yêu con gái của ông, năm đó cũng bị chia cách bởi nguyên nhân bất đắc dĩ. Hơn nữa đã tìm kiếm nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn là có tình cảm! Có điều tình cảm này dành cho cô, lại có cảm giác hơi… không cần thiết.
“Vũ Kỳ, đối với mẹ thì điều quan trọng nhất là các con. Với thành chủ Trương, thực ra mẹ không có quá nhiều tình cảm. Nhưng nếu như ông ấy đã là ba của mẹ, mẹ sẽ thử tiếp xúc, còn việc có thể đến mức nào thì phải xem giữa ông ấy và mẹ có thực sự có tình cảm hay không.”