CHƯƠNG 1793
“Có người giới thiệu cô tới à? Hay là sai khiến cô tới.” Tư Đồ Không buồn cười nhìn cô ta, An Kỳ cắn răng gật đầu. Ha, còn đúng thật là bị người khác tính kế.
Nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh anh ta vẫn luôn không có người phụ nữ nào… Trước đó, chuyện anh ta thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ với Liễu Ảnh khi cô tới công ty đã lan truyền khắp giới, không lâu sau, bọn họ vẫn không dám ngang nhiên thăm dò. An Kỳ bị người khác sai khiến, có điều, cô ta nên cảm thấy may mắn vì người cô ta gặp là anh ta. Cô ta nhìn không giống với Liễu Ảnh cho lắm, nhưng tính cách lại có chút tương đồng.
Nếu như cô gái trước mặt trông rất giống Liễu Ảnh, tô điểm thêm một chút tính cách, nói không chừng anh ta sẽ chấp nhận. Còn nếu như cô ta không hề giống Liễu Ảnh một chút nào, tính cách cũng hoàn toàn khác thì anh ta thực sự không thấy hứng thú. An Kỳ như vậy, coi như là may mắn phải không?
“Cô học chuyên ngành gì?” Tư Đồ Không hỏi, nếu như có thể, anh ta không ngại bồi dưỡng một người trung thành tạm thời, coi như… làm người đối phó với bên ngoài vậy.
“Quản lý công thương.” An Kỳ nói, cô ta bỗng chốc trở nên kích động, cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi. Lần này, không phải dựa vào việc bán thân nữa mà là nhờ vào sự lương thiện của người trước mặt.
Nếu như có được một công việc thì vẫn tốt hơn nhiều so với những thứ khác. Cô ta cảm thấy người trước mặt có thể cho mình nhiều hơn nữa.
“Cô đi theo trợ lý đặc biệt Giang đi, đi theo anh ta từ từ học hỏi. Chuyện của mẹ cô, tôi sẽ bảo bọn họ xử lý giúp.” Tư Đồ Không nói: “Một tỷ là thù lao ngày hôm nay của cô, chi tiêu sau này sẽ trừ vào tiền lương của cô.”
An Kỳ ngây ngẩn, chỉ như vậy thôi sao? Đơn giản như vậy? Thế nhưng, rõ ràng là cô ta không làm gì cả mà, lấy đâu ra thù lao chứ.
“Cũng có thể trừ một tỷ vào lương của tôi, sau này chỉ cần anh không đuổi tôi đi, tôi vẫn sẽ là người của công ty.” An Kỳ nói, ơn cứu mạng bao la hơn cả trời. Mà thứ Tư Đồ Không cho cô ta, không chỉ là những thứ này, anh ta cho cô ta một công việc, còn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của cô ta, đây chẳng khác nào một lần sống lại!
An Kỳ tỉnh táo nhận ra rằng, cuộc đời mình sắp thay đổi rồi, không còn tăm tối mờ mịt nữa, chỉ cần bản thân không mắc sai lầm thì tương lai nhất định sẽ tươi sáng. Hôm nay tới đây, cô ta đã cược đúng rồi.
Không phải cô ta không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của mấy người kia, không phải không nhìn thấy ánh mắt lấm lét với đùa cợt của bọn họ, nhưng cô ta không còn cách nào khác, đây là con đường cuối cùng của cô ta. Cho dù không phải người này thì cũng sẽ có người đàn ông khác, vì sao lại không cược thử một ván, người khác không muốn đi thì luôn có lý do, nếu như có ngoại lệ thì sao?
An Kỳ rất may mắn, bản thân có thể có được sự ngoại lệ này. Nhưng cô ta không tự luyến tới mức coi sự ngoại lệ này là của riêng mình. Những người mấy ngày qua, bất kể là ai thì đều có thể có được sự ngoại lệ này. Sai lệch của những người may mắn được sống sót, cô ta cũng được coi như một người trong số đó phải không?
An Kỳ không kiềm chế được kích động trong lòng, thế nhưng cô ta biết rằng mình không được thể hiện ra quá nhiều. Những gì có được ngày hôm nay đủ để cô ta có thể hưởng thụ cả đời rồi.
Đáng tiếc rằng người đàn ông trước mặt này đã nhìn thấy hết được cảm xúc của cô. Trước đây là cố ý tỏ ra bình tĩnh thôi, bây giờ cũng chỉ như vậy. Cô gái trước mặt nên cảm thấy may mắn, vì cô ta không có dã tâm quá lớn, không thực sự nhắm vào anh ta. Nếu không, những gì mới cho cô ta ban nãy, sẽ bị lấy lại ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Không nghiêm túc nhìn người cô gái này, ừm, đi theo trợ lý đặc biệt Giang cũng được đấy, biết mình biết ta, không quá coi nhẹ mình, có thể bồi dưỡng từ từ.
“Một tỷ kia cô cứ giữ lại. Cô khiến tôi hiểu ra được một chuyện, đáng giá một tỷ.” Tư Đồ Không bình tĩnh nói. Ít nhất, phải năm năm cô ta mới kiếm ra được một tỷ. Anh ta không muốn gây quá nhiều áp lực cho cô ta trong giai đoạn đầu, khiến suy nghĩ của cô ta đặt ở nơi khác. Nếu không thì cần gì phải để cô ta đi theo trợ lý đặc biệt Giang chứ?
An Kỳ gật đầu, suy nghĩ của mỗi người khác nhau, nếu như người đàn ông trước mặt đã nói như vậy rồi, thế thì cô ta cứ nhận lấy vậy, sau này sẽ càng cố gắng vì công ty! An Kỳ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất trong cuộc đời của mình! Sau này chắc chắn sẽ còn tốt hơn nữa.
Phải nói rằng cảm giác của An Kỳ rất đúng, ngày hôm nay đã thay đổi cả cuộc đời của cô ta về sau này.
Nhưng giờ phút này, sự vui vẻ của cô ta trong mắt Tư Đồ Không, vẫn rất giống Liễu Ảnh.
Đáng tiếc, các góc cạnh của Liễu Ảnh đã sắp bị anh ta mài mịn rồi. Tư Đồ Không nghĩ, ban đầu khi Liễu Ảnh tới bên cạnh anh ta là như thế nào nhỉ? Tóm lại là không phải như lúc rời đi bây giờ.
Tư Đồ Không nhìn người trước mặt, bỗng nhiên hỏi một câu: “Nếu như cô sớm chiều bên nhau với một người đàn ông trong năm năm, thì có nảy sinh tình cảm với anh ta không?” Chỉ là một lúc hứng khởi, Tư Đồ Không muốn suy nghĩ vấn đề này theo một góc độ khác. Từ trước tới giờ, có phải anh ta đã quá cố chấp với chuyện ở bên nhau của mình và Liễu Ảnh hay không? Có lẽ, là hai người bọn họ chưa hề hiểu nhau thì sao?
An Kỳ nhìn phía trước, Tư Đồ Không một mặt nghiêm túc, cô ta không thể không thận trọng, cân nhắc xem nên nói như thế nào, Tư Đồ Không nói ngay: “Không cần nghĩ quá nhiều đâu, muốn nói gì thì cứ nói là được.”