CHƯƠNG 1782
‘Chắc là Liễu Ảnh lo lắng mình bị tổn thương?’ Mẹ Liễu thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn thản nhiên, còn có chuyện gì có thể làm tổn thương tới bà chứ? Chỉ cần không làm hại đến con bà, những chuyện khác đều chẳng đáng là gì cả, bà không cầu điều gì, hiện giờ ngoài chuyện của con gái ra, thật sự không mong gì khác, thế nên, cũng sẽ không có chuyện gì có thể làm tổn thương tới bà.
Tư Đồ Không thấy ý hận trong mắt mẹ Liễu vơi đi, nghe giọng điệu trào phúng của mẹ Liễu, trong lòng anh ta không có cảm xúc gì. Anh ta không hiểu người phụ nữ này, nhưng đã từng thấy mẹ mình lúc hoảng loạn rồi, đều là người mất chồng, mà “hung thủ” lại ở ngay trước mắt, nếu mẹ Liễu thật sự không ghi hận một chút nào thì Tư Đồ Không mới cảm thấy kỳ lạ. Thế nên, thái độ hiện giờ của mẹ Liễu, anh ta hoàn toàn hiểu được.
“Nếu bác sống tốt thì Liễu Ảnh sẽ vui, bác sống không tốt, Liễu Ảnh sẽ lo lắng, cháu chỉ là quan tâm tới Liễu Ảnh thôi.” Tư Đồ Không không tức giận, ngoại trừ Liễu Ảnh ra, hiếm có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng tới anh ta, huống hồ người trước mặt là mẹ Liễu Ảnh, anh ta sẽ tôn trọng bà ấy.
Mà Tư Đồ Không cũng sẽ không kích thích lúc mẹ Liễu Ảnh đang tức giận, cho nên chỉ luôn nói tới Liễu Ảnh. Mẹ Liễu nhất định quan tâm tới Liễu Ảnh, nếu không bao nhiêu năm qua không tới, giờ lại tới nhanh như vậy, chỉ có thể vì Liễu Ảnh thôi. Thế nên, Tư Đồ Không nói tới Liễu Ảnh, khiến cho mẹ Liễu không có cách nào từ chối.
Mẹ Liễu hơi ngẩn người. Ha! Đúng là giảo hoạt, không nói tới bà mà lại đẩy lên người Liễu Ảnh! Đúng, đương nhiên là bà quan tâm Liễu Ảnh, nhưng đây không phải lý do mà Tư Đồ Không có thể nói ra. Anh ta quan tâm Liễu Ảnh? Cho nên, đây là nguyên nhân anh ta dây dưa với Liễu Ảnh sao?
“Tôi nghĩ, Ảnh không cần cậu quan tâm đâu, quan tâm năm năm là đủ rồi, con bé cần sống một cuộc sống mới.” Mẹ Liễu không phản bác lời của Tư Đồ Không nhưng lại thẳng thừng chế giễu. Thỏa thuận năm năm mà muốn dễ dàng phủi bỏ như vậy sao? Sự giày vò mà trước kia Liễu Ảnh phải chịu, bà không thể nào tưởng tượng nổi, thế nên bây giờ tuyệt đối sẽ không để Tư Đồ Không có cơ hội làm tổn thương Liễu Ảnh nữa.
Tư Đồ Không không lên tiếng ngay, vẻ mặt mẹ Liễu quá lạnh lùng, mà Liễu Ảnh đứng một bên không nói một câu nào, nhưng toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người mẹ Liễu. Tư Đồ Không chua xót cười, lẽ nào, đều là do một mình anh ta tự mua vui sao? Liễu Ảnh hoàn toàn không để ý, một chút cũng không để ý.
“Cháu cũng muốn cho cô ấy một cuộc sống mới.” Tư Đồ Không nói, năm năm đó, là vướng bận của anh ta cũng là phiền phức của Liễu Ảnh, anh ta chỉ vội vàng muốn vứt bỏ. Nếu Liễu Ảnh muốn sống một cuộc sống mới, anh ta có thể cho cô, hơn nữa, nhất định sẽ tốt hơn bất kỳ ai khác, anh ta sẽ toàn tâm toàn ý với cô, không để cô phải chịu tổn thương. Tư Đồ Không nghĩ, trên đời này còn có người nào làm giống như anh ta nữa không? Dù đã hạ thấp bản thân, nhưng người trước mặt vẫn không nhìn tới, không tin tưởng.
“Cuộc sống mới của tổng giám đốc Tư Đồ không hợp với Liễu Ảnh, Liễu Ảnh nhà chúng tôi, không với được tới cậu.” Mẹ Liễu nói, vẻ mặt thậm chí còn mang theo ý cười, một nụ cười mỉa mai, thẳng thừng kéo xa khoảng cách giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không. Bà đang từ chối mọi sự theo đuổi của Tư Đồ Không với Liễu Ảnh, mọi lý do với mẹ Liễu đều không chính đáng, họ… không nên có quan hệ gì cả.
Tư Đồ Không nhìn mẹ Liễu, rõ ràng đang cười nhưng lại rất lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn. Giữa anh ta và Liễu Ảnh, không phải không với tới được, mà là một câu không hợp rõ rành rành của mẹ Liễu. Mẹ Liễu nói, cuộc sống mà anh ta cho không hợp với Liễu Ảnh, cũng không phải thứ mà cô muốn. Hay cho câu không thích hợp, giống như muốn chặt đứt mọi dây dưa, như chiếc chìa khóa không vừa ổ, như một đôi giày đẹp đẽ, trông có vẻ rực rỡ long lanh… nhưng lại không vừa.
Vậy, Liễu Ảnh muốn cuộc sống như thế nào? Có gì mà anh ta không cho được? Tư Đồ Không không khỏi nghĩ ngợi. Anh ta nhìn Liễu Ảnh, người phụ nữ ấy cứ như không nhìn thấy anh ta, chỉ quan tâm tới mẹ mình, vẻ mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, không hề chia cho anh ta chút nào. Tư Đồ Không có chút tổn thương, vì sao… vì sao lại hoàn toàn phớt lờ anh ta như vậy chứ? Nếu là yêu thì càng tốt, nhưng nếu là hận, anh ta cũng có thể chấp nhận, vậy nhưng… sự thờ ơ này, khiến anh ta vô cùng khó chịu, không yêu, cho nên mới không hận, một chút để ý cũng không có. Ý nghĩ này khiến Tư Đồ Không cảm thấy sợ hãi, giữa anh ta và Liễu Ảnh, thật sự không còn cơ hội sao?
Anh ta không tin!
“Bác gái, hợp hay không hợp là chuyện của hai người, có thể tất cả mọi người đều cảm thấy không hợp nhưng hai người lại cảm thấy rất hợp thì sao? Tình yêu cũng như uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết, chẳng có ai giống ai cả.” Tư Đồ Không cứng rắn nói. Anh ta không phải kiểu người nói lý lẽ nhưng lại muốn nói ra một đống lý do để thuyết phục mẹ Liễu.
“Cậu chắc chứ? Thế có phải Liễu Ảnh từ chối thì cậu sẽ đi không?” Mẹ Liễu hoàn toàn không có ý ép họ xa nhau, chỉ hờ hững nói, giống như một người đứng xem với góc nhìn thứ ba đang bình luận về câu chuyện này.
Dù mẹ Liễu tức giận hay chấp nhận, Tư Đồ Không đều cảm thấy anh ta vẫn còn cơ hội khiến mẹ Liễu đồng ý để anh ta và Liễu Ảnh ở bên nhau, nhưng mẹ Liễu lại bình tĩnh và lạnh nhạt y như Liễu Ảnh, khiến anh ta cảm thấy nhục nhã, bọn họ… đều không để ý.
Dù anh ta có quấn lấy hay bám theo Liễu Ảnh thì trong mắt họ, đều không phải chuyện lớn gì cả, bởi vì… họ không quan tâm. Họ hoàn toàn lờ đi, dù có đứng trước mặt họ thì họ cũng xem như người xa lạ.
Hiện giờ trong lòng Tư Đồ Không chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể lập tức trả lời mẹ Liễu, không thể để Liễu Ảnh quyết định, cô nhất định sẽ từ chối. Nếu giờ lên tiếng, sau đấy Liễu Ảnh từ chối, vậy sau này, có phải anh ta sẽ không còn lý do gì để đi theo Liễu Ảnh nữa không?