CHƯƠNG 1756
Liễu Ảnh không muốn mẹ lo lắng, cô không muốn như vậy một chút nào, càng không muốn mẹ biết mình và Tư Đồ Không lằng nhằng với nhau ra sao.
Như thể đây là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ. Về bản thỏa thuận năm năm kia, Liễu Ảnh không thể nói rõ là mình có hối hận hay không.
Được cái này thì mất cái kia. Chuyện lúc đầu là không thể tránh khỏi, đúng như những gì mẹ cô đã nói, Tư Đồ Không không thể nào tha cho nhà họ Liễu, thế nhưng… có một số chuyện có thể tránh được.
Ví dụ như, năm năm trước, nếu cô ra đi thì đã không có chuyện lằng nhằng và khó xử như bây giờ. Ánh mắt Liễu Ảnh thoáng dao động, phải chăng cô có thể suy nghĩ nhẹ nhàng hơn một chút?
Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, bà hiểu rõ con gái mình đang giấu giếm gì đó, bà muốn hỏi, ngặt nỗi Liễu Ảnh không muốn nói nên bà cũng không bắt ép, chỉ gật đầu. Nhưng có rất nhiều chuyện bà không thể hiểu được nên vẫn hỏi: “Tư Đồ Không thật sự không để con rời đi sao?”
Liễu Ảnh lắc đầu: “Con cũng không biết, bản thỏa thuận năm năm kia đã kết thúc rồi, nhưng hình như anh ta không muốn con đi. Khoảng thời gian này, mặc dù con không về biệt thự, anh ta không gọi điện đến nhưng vẫn luôn đi theo con. Con đi đâu anh ta cũng không quan tâm, chỉ giữ không để con biến mất.”
Chuyện này đã kéo dài mấy ngày trời, Tư Đồ Không vẫn luôn đi theo cô. Lúc không chú ý, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung làm việc của mình. Nhưng khi cô chú ý đến chuyện này, rồi liên kết những chuyện đã xảy ra trước đây với nhau, Liễu Ảnh phát hiện ra Tư Đồ Không vẫn luôn đi theo cô, nhưng khác với trước đây, anh ta không tới làm phiền cô nữa.
Nếu cô không phát hiện ra thì có lẽ anh ta vẫn cứ đi theo cô như vậy. Liễu Ảnh nhớ lại, cảm thấy lúc trước mình thật sơ ý nên mới không phát hiện ra có người đi theo sau. Không, cũng không phải cô sơ ý, mà chỉ là cô không ngờ đến mà thôi.
“Vậy Tư Đồ Không có làm chuyện gì khiến con bị thương không?” Điều mẹ Liễu lo lắng nhất luôn là sự an toàn của Liễu Ảnh. Trong mắt bà, theo dõi đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ắt hẳn phải có mục đích gì khác. Hơn nữa với thân phận của Tư Đồ Không, nếu anh ta muốn làm hại Liễu Ảnh thì chỉ cần một câu nói là xong chuyện.
“Không ạ, anh ta không làm gì cả, chỉ đi theo con thôi.” Liễu Ảnh chán nản đáp. Liễu Ảnh muốn để Tư Đồ Không trực tiếp báo thù hơn là kiểu dây dưa lằng nhằng thế này. Tơ tình còn vương khiến cảm giác áy náy trong lòng cô không ngừng tăng lên.
“Thế Tư Đồ Không có nói khi nào sẽ để con đi không?” Mẹ Liễu cân nhắc trước sau rồi mới hỏi. Lúc này bà hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Tư Đồ Không muốn làm gì nữa. Không cho Liễu Ảnh đi nhưng lại luôn bám theo cô, bám theo cô nhưng lại không làm gì. Chẳng lẽ mục đích của anh ta chỉ là muốn kiểm soát hành tung của Liễu Ảnh sao? Có cần thiết phải làm như vậy không? Để đề phòng chuyện sau này hay là… trong lòng không nỡ?
Mẹ Liễu hoàn toàn không nghĩ theo hướng này, bởi đây là chuyện không thể nào xảy ra, ai lại động lòng với người mình lợi dụng chứ?
Liễu Ảnh nhìn mẹ, ánh mắt lo lắng của bà làm Liễu Ảnh cảm thấy ấm lòng. Thôi vậy… Cô cũng không có chuyện gì cần che giấu, Liễu Ảnh nói thẳng: “Anh ta nói, anh ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ để con đi.”
“Vĩnh viễn?” Giọng nói của mẹ Liễu bỗng trở nên chói tai, hoàn toàn không che giấu sự kinh ngạc của mình trong đó! Bà không ngờ Tư Đồ Không lại là người vô liêm sỉ như vậy, đến một chút cơ hội để Liễu Ảnh rời đi cũng không cho. Hơn nữa, anh ta còn định dằn vặt cô cả đời. Vì sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy? Không thể nhịn được nữa, mẹ Liễu muốn giết chết Tư Đồ Không, bà không tiếc một giá nào cả.
Liễu Ảnh gật đầu, cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, hiện giờ giữa bọn họ còn gì đáng để lưu luyến sao?
Tất cả mọi việc đã được phơi bày, âm mưu, tính kế, thỏa thuận, tất cả những thứ dơ bẩn này đã quá rõ ràng, còn gì sót lại đâu? Chẳng lẽ thật sự giống như những gì Tư Đồ Không nói, rằng anh ta yêu cô sao?
Liễu Ảnh lắc đầu, làm sao có thể chứ?
Nhưng… thực ra Liễu Ảnh cũng không tìm được những lý do khác. Vốn dĩ suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô, nhưng giờ đây, bỗng dưng nó lại xuất hiện. Liễu Ảnh không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Liễu Ảnh, Tư Đồ Không thật sự nói như vậy sao? Anh ta nói vĩnh viễn không cho con đi sao?” Mẹ Liễu tức giận hỏi lại, bà sẽ không thỏa hiệp những việc liên quan đến con cái của mình nữa. Bây giờ, cho dù Liễu Ảnh có đưa ra quyết định thế nào thì nhất định bà cũng sẽ ở bên cạnh cô, cho dù phải lấy trứng chọi đá.
“Vâng.” Liễu Ảnh gật đầu, cô thật sự không hiểu nổi Tư Đồ Không, những chuyện trước đây anh ta làm nhất định là có mục đích riêng, nhưng hiện giờ lại như ngẫu hứng. Liễu Ảnh không cho rằng Tư Đồ Không đi theo cô mà không có mục đích gì? Hiện giờ Tư Đồ Không rảnh rỗi như vậy sao?
Anh ta không đi làm mà lại đi theo cô sao? Liễu Ảnh không cảm thấy bản thân cô lại có sức hút tới như thế, vậy nên cô cảm thấy Tư Đồ Không đang cố tình kiếm chuyện.