CHƯƠNG 1729
Hàn Nhã Thanh chỉ giữ sĩ diện cho anh ta, hay nói cách khác, là nể mặt Quỷ Vực Chi Thành. Không ai lại đi khiêu khích tổ chức tồn tại suốt bao năm, vẫn luôn đứng hàng đầu như Quỷ Vực Chi Thành cả. Sẽ không có chuyện Hàn Nhã Thanh không tự lượng sức mình mà đi khiêu khích với họ.
Huống hồ, bây giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo còn đang ở bên cạnh anh ta, cô càng không muốn làm những chuyện dư thừa, chỉ hy vọng có thể mau chóng đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về, càng không muốn để lại mầm mống tai họa nào cả.
Hàn Nhã Thanh tự trách, là do cô sơ suất, gây ra cho mình phiền phức lớn như vậy, lúc trước không có cách nào thay đổi, bây giờ… bù đắp vẫn còn kịp.
Trực giác của Mặc Thành mách bảo rằng không ổn rồi, Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, cũng có sự kiên định của chính mình. Lúc này chỉ giống như để giữ hình tượng được giáo dục tốt của mình nên mới nghe anh ta nói thôi.
Tình hình này không hề tốt chút nào, không thể nào nói chuyện bình thường được, Mặc Thành nghiêm túc cân nhắc một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng, dò hỏi: “Cô Đường muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về, là vì lo lắng cho an nguy của chúng sao?”
Mặc Thành nói thẳng, trong lòng một người mẹ, không có gì quan trọng hơn an nguy của con cái cả.
Trước đây Đường Thấm Nhi có thể cho phép Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tới chỗ Trương Minh Hoàng lâu như vậy là vì cô chắc chắn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ an toàn. Bây giờ, sự xuất hiện của anh ta đã phá vỡ cảm giác an toàn của Đường Thấm Nhi, cô có thái độ thù địch với anh ta không phải vì lí do gì khác mà chính vì câu nói ẩn chứa quá nhiều hàm ý vừa rồi. Mặc Thành hiểu rõ điều đó, cho nên mới nhắm thẳng vào nỗi lo lắng sâu nhất trong lòng Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm Mặc Thành, thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành quả nhiên không giống người bình thường.
Trong cuộc nói chuyện này, anh ta chỉ muốn nói thẳng đến vấn đề chính. Quả thực, trước đó cô nghĩ, không quan trọng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo có muốn về hay không, cô sẽ thuận theo ý của chúng. Nếu chúng không muốn thì có thể ở thêm vài ngày, chúng tự biết tính toán.
Lúc này, sự xuất hiện của Mặc Thành khiến cô bất an, cô luôn hoài nghi những việc Mặc Thành làm là nhằm vào mình, cô sợ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bị tổn thương.
Mặc Thành là một người đàn ông nguy hiểm, cô không nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.
“Không sai, tôi nghĩ Thành thiếu chủ cũng hiểu. Tôi là một người mẹ, nhất định phải đảm bảo an toàn của con mình. Tuy Thành thiếu chủ và tôi không có mâu thuẫn gì, nhưng Thành Thiếu chủ càng không có lý do gì mà đối xử tốt với Vũ Kỳ và Minh Hạo như vậy.”
Mặc Thành gật đầu, xem như tán thành với lời Hàn Nhã Thanh nói. Hiện giờ anh ta hiểu rất rõ, tuyệt đối không thể làm trái lại suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh, nhất định phải thuận theo cô, dần dần khiến cô tin tưởng anh ta, khiến cô hiểu rằng, anh ta không hề có ác ý, anh ta đủ an toàn, sẽ không làm tổn thương Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Chỉ có như vậy thì Hàn Nhã Thanh mới có thể cho Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở lại, nhưng Mặc Thành không chắc chắn, cô sẽ cho Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở lại bao lâu.
“Cô Đường, theo như cô nói đấy, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chỉ là trẻ con, tôi có thể có mưu đồ gì với chúng chứ? Tôi chỉ quý mến hai đứa trẻ này nên mới dẫn chúng ra ngoài chơi thôi. Chuyện hôm nay cũng chỉ là ngoài ý muốn.”
Mặc Thành trả lời chân thành. Lúc này, anh ta bình tĩnh nhìn Hàn Nhã Thanh, chỉ muốn mang lại cho cô một cảm giác đáng tin.
“Thế nên, trước mắt Thành thiếu chủ không muốn để tôi đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về sao?”
Hàn Nhã Thanh không đi sâu vào thảo luận vấn đề này cùng anh ta, mà nói thẳng ra mục đích của Mặc Thành. Cô nhíu mày, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở bên cạnh hơi áy náy, còn có chút lo lắng. Chúng không nói câu nào, chứng tỏ ngầm thừa nhận lời Mặc Thành nói.
Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất quý Mặc Thành, cũng rất tin tưởng anh ta. Hàn Nhã Thanh thật sự rất tò mò, vì sao Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại thân thiết với một người mà mình không quen như vậy?
Hàn Nhã Thanh nghi ngờ nhưng lại không hỏi gì, quyết định sau khi đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng.
“Không sai, tôi không mong cô đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về, ít nhất là không phải bây giờ.”
Mặc Thành không hề viện cớ, mục đích của anh ta chính là như vậy, không cần phải che giấu. Huống hồ nói thẳng với Đường Thấm Nhi còn tốt hơn là vòng vo.
Hàn Nhã Thanh còn tưởng Mặc Thành sẽ không thẳng thắn như vậy, ít nhất sẽ chuyển chủ đề, nhưng thái độ của Mặc Thành khiến cô lấy làm khó hiểu. Tuy nhiên, cô vẫn rất hài lòng với thái độ của Mặc Thành, thái độ này là thái độ thương lượng, không hề hùng hổ dọa nạt, thế nên lúc này Hàn Nhã Thanh cũng kiên nhẫn để nói chuyện tiếp với anh ta.