CHƯƠNG 1725
Giờ phút này, tay Mặc Thành cầm di động đang mở loa, trong đầu thì nghĩ làm cách nào để cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Lúc ấy anh ta ép Hàn Nhã Thanh gặp mặt, hoàn toàn không nghĩ tới chính mình cũng có ngày bị ép đi gặp mặt thế này. Càng quan trọng hơn là đồng ý cũng sai, mà từ chối lại càng sai hơn, tiến thoái lưỡng nan. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo còn đang đứng xem kịch vui. Mặc Thành dám chắc nếu câu trả lời của anh ta không thích đáng thì hai đứa nhỏ này sẽ hợp sức với nhau để đối phó với anh ta. Thậm chí, có khả năng chúng sẽ trở về kiện cáo!
Nếu Trương Minh Hoàng biết anh ta lén hẹn gặp mặt Đường Thấm Nhi thì có thể sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu có kết quả xét nghiệm ADN, Trương Minh Hoàng biết Đường Thấm Nhi là con gái mình thì cũng có khả năng sau đó anh ta sẽ bị tính sổ đấy! Mặc Thành không dám tưởng tượng sau khi Trương Minh Hoàng biết chuyện thì sẽ thế nào, liệu có đánh anh ta một trận hay không? Mặc Thành thầm nghĩ, mình đã lớn từng này rồi mà còn bị đánh thì mất mặt lắm. Hơn nữa, đánh cho một trận còn là nhẹ, nếu là phương thức trừng phạt khác thì… Mặc Thành không dám nghĩ tới. Nhưng dù thế nào thì chắc hẳn Trương Minh Hoàng cũng phải xả cơn tức này, cho nên bị trừng phạt ra sao anh ta đều không thể từ chối.
Mặc Thành vô cùng hối hận vì sao lúc trước mình lại cố ép Đường Thấm Nhi gặp mặt để làm gì chứ, cứ nói chuyện như vậy thôi không được sao? Nhất thiết cứ phải mua dây buộc mình! Giờ thì hay rồi, cả mình cũng bị lôi vào!
Mặc Thành vô cùng hối hận vì sao lúc trước mình lại cố ép Đường Thấm Nhi gặp mặt để làm gì, cứ nói chuyện như vậy thôi không được sao? Nhất thiết cứ phải mua dây buộc mình! Giờ thì hay rồi, cả mình cũng bị lôi vào! Quan trọng là còn bị con trai và con gái của Đường Thấm Nhi phát hiện, bắt gặp đúng lúc, muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc này Mặc Thành hối hận vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại này, để Đường Vũ Kỳ hoặc Đường Minh Hạo gọi không được sao? Mình chỉ cần ở bên cạnh góp lời, bày tỏ rằng, mình sẽ bảo vệ tốt cho chúng là xong, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn nắm quyền chủ động trong tay, hẹn gặp mặt cũng danh chính ngôn thuận. Bây giờ thì hay rồi, như thể mình làm chuyện hổ thẹn bị phát hiện không bằng.
Thật ra mình thật sự chưa làm được gì cả mà, lúc trước hẹn gặp còn bị Đường Thấm Nhi từ chối, anh ta là người bị từ chối, là người đau lòng, bây giờ lại biến thành kẻ đầu sỏ gây tội.
Vậy mà Đường Thấm Nhi còn tiếp tục nói: “Ngày kia hoặc ngày sau tôi đều có thời gian, Thành thiếu chủ xem mình rảnh khi nào, chúng ta gặp một buổi, địa điểm do anh quyết định.”
Lúc này Mặc Thành không phải muốn ngắt điện thoại nữa, mà là muốn ném điện thoại đi luôn! Anh ta giả bộ run tay làm rơi điện thoại còn kịp không? Mặc Thành thầm tính toán. Đường Minh Hạo như thể nhìn ra tâm tư của Mặc Thành, lạnh lùng nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ. Mặc Thành cảm giác bản thân như bị khiêu khích, đưa mắt nhìn lại, mình cũng đâu có làm gì sai, giờ còn gọi điện giúp Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa mà, sao phải có dáng vẻ chột dạ như vậy! Dù chúng có hỏi thì cũng không hỏi ra được gì, huống hồ còn có Đường Thấm Nhi ở đó nữa, cùng lắm thì bảo cô ấy giải thích không phải là được chứ sao?
Mặc Thành lo lắng đủ lắm rồi, anh ta mở miệng nói: “Không vội đâu, tôi còn tưởng cô Đường sẽ từ chối, việc này không còn cơ hội xoay chuyển nữa cơ.”
Anh ta cũng không tin mình sẽ bị liên lụy.
Đường Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Mặc Thành với vẻ khinh thường, lại thêm một người bị mẹ từ chối, người đàn ông đáng thương! Mặc Thành như muốn quỳ sụp xuống, tư duy của trẻ con đã phát triển tới mức này rồi sao? Đang nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào đây chính là thiên vị? Chúng thích Đường Thấm Nhi, chỉ nghĩ cho cô ấy, còn mình là bia đỡ đạn?
Mặc Thành không thể không thừa nhận, người thân thiết nhất với hai đứa trẻ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là Hàn Nhã Thanh, dù lúc này ở bên cạnh chúng có rất nhiều người thân, nhưng trong tiềm thức, Hàn Nhã Thanh vẫn là người thân thiết nhất, quen thuộc nhất của chúng. Một khi Hàn Nhã Thanh xảy ra mâu thuẫn với ai, chúng sẽ theo bản năng đứng về phía Hàn Nhã Thanh, là kiểu bênh người thân bất chấp lý lẽ điển hình.
Mặc Thành thầm thương cho thân mình, đúng là người cô đơn, không có ai che chở thì thôi, đã vậy còn bị người ta cười nhạo! Mình còn đầy người đẹp hẹn hò! Cứ đợi đấy! Mấy ngày nữa anh ta sẽ dẫn thêm mấy người về! Để cô bé thấy được sức cuốn hút của anh ta! Mặc Thành tức giận thầm nghĩ.
“Vậy tùy thuộc vào thời gian của Thành thiếu chủ vậy.”
Hàn Nhã Thanh không hề miễn cưỡng, gần đây cô cũng không bận, chỉ cần để ý Đường Bách Khiêm là được. Hơn nữa khi gặp Thành thiếu chủ, người của Quỷ Vực Chi Thành nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ, cô cũng sẽ được an toàn, Hàn Nhã Thanh không lo lắng về vấn đề này.
Mặc Thành cảm giác như đấm vào bông, mềm mại, không thể dùng sức. Hình như Hàn Nhã Thanh không hề bận tâm chút nào, nói gặp mặt thật ra là tùy ý, gặp cũng được, không gặp cũng được, Mặc Thành bất giác cảm thấy như mình đang cầu xin được gặp cô vậy.
“Thật ra, cũng không phải tôi không có thời gian, chỉ là gần đây chơi cùng bọn trẻ, hai đứa hơi quấn tôi nên chưa chắc chắn về thời gian được.”
Mặc Thành đẩy lý do về phía Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, hai đứa không hẹn mà cùng nhìn về phía Mặc Thành, sao lúc trước không nhận ra người này xấu bụng như vậy chứ, lôi cả chúng ra làm lá chắn, nói như vậy thì mẹ phải trả lời sao đây?