Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1723





CHƯƠNG 1723

Chủ tiệm lấy chiếc vòng ra đưa cho Đường Vũ Kỳ đeo thử, nhưng cổ tay Đường Vũ Kỳ quá nhỏ nên đeo vào liền rớt ngay. Cô bé thất vọng trả lại chiếc vòng. Mặc Thành lại bảo người ta gói về, nói với vẻ trịnh trọng: “Sau này rồi đeo.”

Đường Minh Hạo thầm than thở trong lòng, thế này thì chiều chuộng con bé quá rồi đấy, chiều như chiều con gái mình luôn sao? Nhưng dường như phụ nữ đều thích những thứ này. Đường Minh Hạo nhớ đến đống trang sức đủ cho một nửa phòng triển lãm của mẹ mình nên cũng đành thuận theo.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy trong tiệm này không có món đồ nào mình đeo được, mà đúng là trẻ con cũng không cần phải đeo những thứ này, vậy là cô bé không ngắm nữa. Mặc Thành đi hết một vòng, cầm một sợi dây chuyền bằng hồng ngọc, một sợi hình cánh bướm, cả hai chiếc trâm cài áo, một chiếc hình con chuồn chuồn khảm đá Olivin màu lục, kim cương vàng và phỉ thúy, một chiếc khác cổ điển hơn, được làm thủ công bằng ngọc lục bảo, bây giờ rất hiếm thấy.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo không có nhiều khái niệm về tiền bạc, nhưng cả hai cũng hơi sửng sốt khi nhìn thấy số tiền với chín con số không trên hóa đơn. Chú giàu như vậy sao? Nếu để cho ba biết một chuyến đi chơi mà bọn họ tiêu tốn nhiều tiền như vậy thì có đánh cho một trận không? Tiêu tiền của người khác đúng là rất thấp thỏm!

Mặc Thành thanh toán tiền mà không buồn chớp mắt. Đồ anh ta đã thích thì tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng. Huống chi, bây giờ anh ta còn đang muốn lấy lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa chứ.

Đường Minh Hạo thấy hơi nghi ngờ. Vì sao trước đó cậu không biết đến mấy chỗ này, vì sao những cửa hàng xa xỉ mà bọn họ đến lúc tước còn không có giá cả đắt đỏ như ở đây chứ? Cậu nghi ngờ suốt đoạn đường đi, đến khi lên xe liền hỏi Mặc Thành.

Mặc Thành phá lên cười: “Thật ra, nơi này hầu như không tiếp khách ngoài. Người đến đây cơ bản đều là nhà thiết kế của các ngành nghề, họ đến để giao lưu, hoặc là những người đã ra khỏi ngành nhưng thi thoảng vẫn thiết kế. Bọn họ sẽ đưa đồ mình thiết kế đến đây bán. Chỗ này không phải cứ có tiền là có thể biết đến đâu, người biết đến chỗ này hầu như đều quen biết một nhà thiết kế hàng đầu.”

Mặc Thành không hề nói sai. Bất kỳ người nào gặp được ở đây cũng có khả năng là một nhà thiết kế hàng đầu. Ví dụ như Lâm Từ, Mặc Thành cảm thấy có thể cô ấy là một nhà thiết kế thời trang, hoặc là nhà thiết kế trang sức, có mối quan hệ thân thiết với chủ cửa hàng Moon Stars kia. Anh ta không hiểu biết nhiều lắm về người ở đây, cũng không cần thiết phải hiểu, cho nên cũng chỉ biết đến có một chỗ như thế này. Còn về Moon Stars, anh ta chỉ biết là cửa hàng này bán đồ thời trang trẻ em, nghe nói là do một nhà thiết kế hàng đầu bị sinh non mở ra. Đứa bé trong bụng còn chưa biết giới tính, người này áy náy với đứa trẻ nên đã đặt toàn bộ sự thương nhớ của mình vào cửa hàng này. Vậy nên Moon Stars chỉ chuyên kinh doanh thời trang trẻ em, không bán mặt hàng khác.

Hàn Nhã Thanh nhận được tin nhắn của Đường Minh Hạo, chỉ cảm thấy vấn đề ngày càng phiền toái.

Đúng là chỗ nào Đường Bách Khiêm cũng có mặt, làm cho người ta khó mà đề phòng. Hàn Nhã Thanh cảm thấy Đường Bách Khiêm đang dần bào mòn cảm giác và giá trị của anh ta trong lòng cô từng chút một. Từ đối tác đến bạn bè, rồi sau đó là đường ai nấy đi, dường như Đường Bách Khiêm chưa bao giờ cảm thấy chính mình đã làm sai. Có lẽ anh ta đánh giá cao tính cách độc lập của cô, nhưng trong chuyện tình cảm thì anh ta lại chỉ muốn cô ngoan ngoãn làm theo những gì anh ta muốn. Đây là điều mà Hàn Nhã Thanh không thể chịu đựng được nhất. Cái cô muốn là tình yêu, là hỗ trợ lẫn nhau, không phải chỉ xuất phát từ những ý định ích kỷ.

Sự khác biệt giữa Đường Bách Khiêm và Dương Tầm Chiêu là cho dù có chuyện gì xảy ra thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không thực sự làm tổn thương cô. Cho dù chỉ làm tổn thương cô một chút xíu thôi, anh đã vô cùng hối hận, điên cuồng tự trách. Nhưng Đường Bách Khiêm thì khác, anh ta là kiểu người không chiếm được thì sẽ phá hủy. Anh ta không cho phép có bất kỳ việc gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Hàn Nhã Thanh tin chắc chắn rằng, nếu phát hiện ra không thể khống chế được cô thì nhất định anh ta sẽ phá hủy cô bằng mọi giá.

Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh còn muốn đợi Đường Bách Khiêm tự mình ra tay, cô sẽ làm con chim sẻ rình mồi ở phía sau. Nhưng bây giờ cô đã không muốn chơi với anh ta nữa rồi. Cô nói tin này cho Dương Tầm Chiêu biết, để anh phái người theo dõi sát sao Đường Bách Khiêm. Cùng lúc đó, Hàn Nhã Thanh cũng thu hẹp phạm vi hoạt động của mình lại, gần như chỉ đi lại qua hai địa điểm là ở nhà và công ty của Dương Tầm Chiêu. Kế hoạch của Đường Bách Khiêm khi đó là bắt cóc cô rồi lặng lẽ rời đi. Hàn Nhã Thanh không muốn nhắc lại chi tiết câu chuyện. Kế hoạch của anh ta rất hoàn chỉnh, nhưng Hàn Nhã Thanh biết, chỉ cần có Dương Tầm Chiêu ở đây thì cho dù kế hoạch của Đường Bách Khiêm có chu đáo chặt chẽ đến đâu, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không để anh ta bắt cóc cô rồi rời đi. Huống chi, Hàn Nhã Thanh cô cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, đón nhận mọi việc trong thế bị động. Cho dù Đường Bách Khiêm thật sự có thể bắt cô đi thì cô cũng sẽ nghĩ mọi cách để trở về. Hàn Nhã Thanh không hề sợ hãi. Chỉ có điều, bây giờ cô không muốn chơi với Đường Bách Khiêm nữa, muốn kết thúc trò chơi.

Hàn Nhã Thanh không lo lắng về vấn đề này, chuyện duy nhất cô lo chính là Đường Bách Khiêm là một con thỏ khôn biết đào ba hang. Anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.

Khi nhận được tin tức, Dương Tầm Chiêu cũng không thấy bất ngờ. Anh cũng không có thiện cảm với Đường Bách Khiêm. Chỉ vì lúc trước Hàn Nhã Thanh được anh ta chăm sóc nên anh mới không gây sự với người này. Nói thật ra thì anh còn oán hận Đường Bách Khiêm nữa, không có ai lại thích “tình địch” của mình hết!

Hàn Nhã Thanh sắp xếp đồ đạc định đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Mặc Thành. Vốn dĩ cô định tắt máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhận cuộc gọi, giọng điệu lạnh lùng: “Thành thiếu chủ, tôi đồng ý chuyện lần trước anh nói muốn gặp mặt tôi. Nhưng cũng phải chờ một chút, muộn nhất là hai ngày.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv