Động tác của cậu năm Tào rất nhanh, sau khi cúp máy lại lập tức gửi hai số điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu nhận được hai số này thì gửi cho một số điện thoại đặc biệt.
Khoảng mười lăm phút sau, cậu ba Dương nhận được điện thoại của đối phương: "Điều tra không ra được chủ của số thuê bao, không tra ra được khu vực của số điện thoại, không điều tra được bất kỳ lịch sử cuộc gọi nào, bởi vì sau bất kỳ cuộc trò chuyện nào cũng đều bị xử lý rồi."
"Ý của cậu là không điều tra ra được gì à?" Giọng nói của cậu ba Dương lập tức trở nên lạnh lùng.
"Hai số này đều tương tự nhau, ít nhất có thể chứng tỏ hai số này là trong cùng một tổ chức, hoặc có thể là cùng một người." Người kia dừng lại, sau đó đưa ra một kết luận mà anh ta phân tích được.
Cậu ba Dương cúp máy luôn, rất rõ ràng cậu ba Dương không muốn nhất là kết luận này.
Đêm qua, khi Tào Du nhận được điện thoại của người phụ nữ kia, anh lại đang ở cùng với Hàn Nhã Thanh. Anh có thể bảo đảm, lúc đó Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không gọi điện thoại cho cậu năm Tào.
Nếu hai số này là cùng một người, như vậy...
Cậu ba Dương khẽ dựa lưng vào thành ghế, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Tòa nhà lớn của Hàn thị.
Thư ký Lưu chịu trách nhiệm hoàn toàn vê chuyện hợp tác giữa Dương thị và Hàn thị, cho nên gân đây thư ký Lưu thường xuyên ra vào Hàn thị. Lúc này, thư ký Lưu mới vừa vào tòa nhà lớn của Hàn thị, đã bị một người phụ nữ từ phía trước chạy tới đụng phải.
Tài liệu trong tay thư ký Lưu rơi lả tả xuống đất. Thư ký Lưu vốn đang gọi điện thoại, vừa va chạm như thế làm điện thoại cũng bị đụng rơi xuống đất.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhặt giúp anh." Cô gái liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng nhặt điện thoại của thư ký Lưu lên. Nhân lúc thư ký Lưu không chú ý, cô ta nhanh chóng bấm vài cái trên điện thoại của thư ký Lưu, sau đó mới trả điện thoại lại cho thư ký Lưu.
Cô gái liên tục xin lỗi, thư ký Lưu tất nhiên sẽ không tính toán. Sau khi nhặt tài liệu xong, thư ký Lưu lại đi thẳng lên trên tầng.
Thư ký Lưu vừa lên tâng, còn chưa tới phòng làm việc của Giám đốc thì đã nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc nhà mình.
"Tôi không tìm được một thẻ nhớ, anh đi tìm giúp tôi đi." Thư ký Lưu vừa ấn nút nghe máy, giọng nói của "Dương Tầm Chiêu" đã truyền tới.
"Tổng giám đốc, đi đâu tìm ạ?" Thư ký Lưu hơi ngây người. Lời căn dặn này của Tổng Giám đốc này có hơi kỳ lạ đây. Từ trước đến nay Tổng Giám đốc làm việc quyết đoán, bình thường cần anh ta lấy đồ, Tổng Giám đốc đều xác định luôn địa điểm bảo anh ta đi lấy.
"Anh về trong nhà tìm trước, nếu không có, lại đến văn phòng của tôi tìm xem." Ở đầu khác của điện thoại, "Dương Tâm Chiêu" nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"À." Tròng mắt thư ký Lưu lóe lên, khẽ trả lời, trong lòng lại càng thấy kỳ lạ hơn.
Anh ta cảm giác hôm nay Tổng Giám đốc hơi kỳ lạ, nhưng giọng nói thì thật sự là tổng giám đốc, hơn nữa trên điện thoại di động của anh ta cũng lưu tên của tổng giám đốc. Thư ký Lưu cúp máy xong thì đi thẳng xuống tầng, chạy tới biệt thự nơi Dương Tầm Chiêu thường hay ở.
Văn phòng của Tổng Giám đốc Hàn thị.
"Thế nào? Chị bắt chước giống chứ?" Sở Bách Hà cúp máy, vẻ mặt đắc ý nhìn Hàn Nhã Thanh. Bình thường cô ta ngoại trừ nghiên cứu bom ra thì thích nhất chính là bắt chước, bắt chước theo giọng nói của người khác, bắt chước theo động tác của người khác.
"Đúng, giọng nói rất giống." Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu, giọng nói quả thật rất giống, chỉ là giọng điệu và cách nói chuyện khác nhau, nhưng điều này không phải là trọng điểm.
"Đó là chuyện đương nhiên rồi, cũng không xem thử chị là ai." Sở Bách Hà càng đắc ý hơn, nhưng trên mặt lại hơi khó hiểu: "Không phải em nói thẻ nhớ ở trong ví của Dương Tầm Chiêu à? Sao em lại muốn thư ký Lưu về nhà tìm?"
Sở Bách Hà lập tức trợn tròn mắt: "Lẽ nào đây cũng là dương đông kích tây?"
Hàn Nhã Thanh cười nhưng không nói gi.
"Holly ***, Mộ Dung Tri nói không sai, ai muốn giở mưu kế với em, người đó chính là tự mình đâm đầu vào chỗ chết. May là người em muốn đổi phó không phải là chị." Khóe miệng Sở Bách Hà giật mạnh, vẻ mặt hơi khoa trương.
Cô ta vẫn biết, từ trước đến nay xét về chơi tâm lý thuật, chơi mưu kế thì không ai là đối thủ của Thanh Thanh nhà cô ta. Chỉ là không biết cậu ba Dương có gánh vác nổi không đây?
Thế này kết cục cuối cùng không biết rốt cuộc sẽ là ai thẳng ai thua? Sở Bách Hà cảm thấy trò này càng lúc càng đặc sắc: "Vậy tiếp theo dù sao cũng nên làm chút chuyện thực tế gì đó chứ?"
"Được, chuyện thực tế, chị bố trí một người tìm cơ hội qua cướp ví của Dương Tầm Chiêu." Hàn Nhã Thanh mỉm cười, sau đó thoải mái nói ra một câu như vậy.
"Cướp ví của Dương Tầm Chiêu à? Ý em là cướp luôn thẻ nhớ á?" Sở Bách Hà ngẩn người. Lại trực tiếp thô lỗ như vậy sao? Điều này không giống với phong cách của Thanh Thanh nhà cô ta.
"Không cướp thẻ nhớ, chỉ cướp ví." Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, thoáng cười.
"Chỉ... chỉ cướp ví, không cướp thẻ nhớ à? Vậy là có ý gì?" Sở Bách Hà có phần không hiểu nổi. Mục đích của các cô không phải vì lấy lại thẻ nhớ sao?
"Muốn cướp ví từ trong tay của Dương Tầm Chiêu, rồi lấy thẻ nhớ là chuyện tuyệt đối không thể làm được." Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này, trên mặt có phần nghiêm trọng, lại dường như mơ hồ có thêm chút tâm tình lạ thường khác.
"Cướp ví lại bỏ chạy thì có thể chạy thoát được mà." Sở Bách Hà cảm thấy lời này của Hàn Nhã Thanh có vấn đề.
Cướp ví xong chắc chắn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đi, ai sẽ ngu ngốc lãy thẻ nhớ ở ngay trước mặt Dương Tầm Chiêu chứ.
"Không thể trốn được." Lúc này giọng điệu Hàn Nhã Thanh vô cùng chắc chắn. Cô biết rất rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu. Có thể nhân lúc Dương Tầm Chiêu không chú ý để cướp ví của anh đã thật sự không tệ rồi.
Cướp ví của Dương Tâm Chiêu còn muốn chạy thoát, điều này căn bản là không có khả năng.
"Không thể trốn thoát được à? Chị vẫn không tin. Chị sẽ bảo Tiểu Nghị của chúng ta đi." Sở Bách Hà rõ ràng không mấy công nhận lời Hàn Nhã Thanh nói. Tiểu Nghị nhà cô ta có phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, chạy cũng nhanh nhất.
"Nếu là người khác đi, sợ rằng muốn nhân lúc Dương Tâm Chiêu không chú ý để cướp được ví của anh ấy cũng hoàn toàn không có cơ hội." Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn cô ta, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại có phần không cho phép chất vấn.
"Anh ta có lợi hại như vậy sao?" Sở Bách Hà khẽ run lên, tròng mắt lập lòe. Dương Tâm Chiêu có lợi hại như vậy à?
"Có." Hàn Nhã Thanh trả lời đơn giản lại trực tiếp, hơn nữa còn chắc chắn 100%.
"Thanh Thanh, chẳng lẽ em là trong mắt tình nhân xuất hiện anh hùng à?" Sở Bách Hà vẫn không tin, nhưng nụ cười trên mặt cô ta có phần ái muội.
Hình như đây là lần đầu tiên cô ta thấy Thanh Thanh nhà cô ta kiêng ky một người như vậy, hơn nữa Thanh Thanh nhà cô ta hình như cũng là lân đầu tiên đánh giá cao cho một người đàn ông như vậy.
Lợi hại!
Dùng lợi hại để hình dung một người đàn ông, vậy đơn giản rồi!!
Chẳng lẽ Thanh Thanh nhà cô ta có ý gì đó với Dương Tầm Chiêu này?
Hình như có kịch hay rồi!!
"Em chỉ là nói đúng sự thật thôi." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng trả lời một câu, giọng điệu vẫn chắc chắn, trên mặt không hề có gì khác lạ, chỉ là chính cô cũng không phát giác, khi cô đang nói những lời này, lông mi thật dài nhanh chóng chợt chớp vài cái, rất nhanh rất nhỏ.