CHƯƠNG 1699
“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh tức đến nghẹn lời. Tư Đồ Không hơi nghiêng đầu, di chuyển tâm mắt, lấy lại bình tĩnh, mới ừ một tiếng.
“Anh tránh ra!” Liễu Ảnh không thích hành động này một chút nào. Giờ đây cô giống như cá thịt, còn Tư Đồ Không là dao thớt, phận cá nằm trên thớt thì còn có thể làm gì được. Vả lại, tư thế này quá nguy hiểm, Tư Đồ Không chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi cô. Khoảng cách gần như vậy, không có cảm giác an toàn chút nào.
“Sao anh phải tránh ra?” Tư Đồ Không nhìn gò má ửng đỏ lên của cô, nở một nụ cười cợt nhả. Dáng vẻ bây giờ của Liễu Ảnh khiến anh ta cảm thấy vô cùng thích thú. Trong trái tim, ánh mắt cô toàn là anh ta, cũng chỉ có thể nghĩ về anh ta.
Liễu Ảnh tức điên mà không nói được gì, Tư Đồ Không lại càng nổi hứng thêm dầu vào lửa: “Khi nãy không phải anh đã nói rồi sao? Chúng ta là tình nhân mà, có nảy sinh chút chuyện thân mật cũng không có gì lạ chứ!”
“Chúng ta không phải!” Liễu Ảnh vội phủ định: “Anh đừng quên, thời hạn năm năm đã đến, quan hệ giữa chúng ta cũng tự động kết thúc rồi, anh đừng có mà đòi hỏi thái quá!” Chẳng lẽ Tư Đồ Không định đi ngược lại thỏa thuận hay sao? Rõ ràng ban nãy anh ta không hê có thái độ này!
“Chúng ta có thể cần nhắc gia hạn hợp đồng!” Tư Đồ Không trêu đùa nói. Dù sao bây giờ hai người cũng không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ được. Việc gia hạn lần này có thể công khai, để Liễu Ảnh làm bạn gái chính thức, hoặc vợ của anh ta, đều không tồi!
“Anh đừng có mơ” Vành mắt Liễu Ảnh đỏ hoe. Hóa ra, Tư Đồ Không muốn sỉ nhục cô. Thỏa thuận năm năm đã chấm dứt, vậy mà anh ta còn nghĩ đến việc gia hạn? Giữa họ còn có gì để tiếp tục nữa? Chẳng lẽ mục đích của Tư Đồ Không là muốn cô tiếp tục làm tình nhân của anh ta? Vĩnh viễn cũng không thể lấy thân phận của một con người độc lập ra để chung sống hay sao?
Cô cũng là người, một người sống sờ sờ có suy nghĩ riêng của mình, không phải là vật sở hữu của anh ta! Gia hạn hợp đồng ư?
Muốn cô tiếp tục ký những điều khoản áp bức ngược đãi bản thân mình ư? Thế mà anh ta cũng thốt ra được! Năm xưa là do cô bần cùng mới phải làm như vậy, còn bây giờ, chẳng cần thiết nữa! Anh ta đã không còn gì để uy hiếp được cô nữa rồi!
“Anh đang mơ đây!” Tư Đồ Không cọ khẽ lên vành mắt Liễu Ảnh. Không ngờ cô đã khóc thật. Tại anh ta quá đáng sao? “Anh muốn ký hợp đồng với em, vì muốn em trở thành bạn gái của anh, quang minh chính đại đứng bên cạnh anh. Thân phận tình nhân kia anh cũng chán ngấy rồi. Rõ ràng em là bạn gái của anh, tại sao anh lại không thể tức giận, không thể ghen tuông, không thể quản lý em hả?”
Liễu Ảnh nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không, cô im lặng. Con người anh ta từ đầu tới cuối chẳng nói được câu nào thật lòng, tất cả đều là dối trá. Sáng nắng chiều mưa, còn không phải vì muốn trêu đùa cô hay sao!
“Làm bạn gái anh đi! Chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc!” Tư Đồ Không nhẫn nại nói. Cả ngày hôm nay, chưa lúc nào họ nói chuyện tử tế được với nhau. Tất cả những điều Tư Đồ Không làm đều là vì muốn có được Liễu Ảnh. Bất kể là cuộc giao dịch ban đầu hay là lời thổ lộ của hiện tại, mục đích của anh ta chưa từng thay đổi.
“Tôi không muốn!” Liễu Ảnh dứt khoát từ chối, họ không cần thiết phải ở bên nhau nữa! Cô không thích anh ta, anh ta cũng không thích cô thì tại sao phải cưỡng ép? Vả lại, Tư Đồ Không đã sắp lấy vợ đến nơi, sao cô có thể không biết điều như vậy được.
Mỗi lần Liễu Ảnh từ chối, Tư Đồ Không đều rất tức giận, huống chỉ bây giờ, trông cô thực sự chẳng còn lưu luyến một chút tình cảm nào cả. Cô tuyệt tình như vậy càng khiến lửa giận trong lòng Tư Đồ Không dâng lên cuồn cuộn. Hơn nữa, tư thế bây giờ của hai người vô cùng mờ ám. Tư Đồ Không đang đè trên người Liễu Ảnh, hai người gần trong gang tấc, lời từ chối của cô vang lên ngay bên tai, dưới thân anh ta lại là cơ thể người con gái mềm mại ngát hương ấy, Tư Đô Không cảm giác mình sắp bị ép đến phát điên rồi. Anh ta vẫn nhẫn nại thỏa hiệp: “Vậy em muốn ở bên ai? Muốn gả cho ai? Em cũng không có người mình thích thì tại sao chúng ta không thử đến với nhau? Anh cũng sẽ không ép buộc em!”
“Ai nói tôi không có người mình thích?” Giọng điệu hùng hổ của Tư Đồ Không đã gây đả kích sâu sắc cho Liễu Ảnh. Cô không có người mình thích thì phải ở bên cạnh anh ta sao? Cô cũng đâu có thích anh ta! Nếu những người quen biết bên cạnh cô ai cũng nghĩ như vậy thì có phải cô có thể nhắm mắt chọn bừa một người chung sống cả đời hay không?
“Em thích ai!” Tư Đồ Không cảm giác như có thứ gì đó đang nổ tung! Liễu Ảnh có người mình thích sao? Năm năm qua cô luôn đi theo anh ta, bây giờ cũng không còn tình cảm với cái tên Bùi Dật Duy kia nữa, Liễu Ảnh còn thích ai chứ?
“Không cần anh phải lo!” Liễu Ảnh nói xong liền hối hận, cô không nên tranh cãi với anh ta như vậy, hoàn toàn không cần thiết.
Vả lại, chuyện cô có người mình thích hay không, người cô thích là ai thì có liên quan gì đến Tư Đồ Không!
“Vậy em muốn ai lo? Người em thích à? Là ai!” Tư Đồ Không giữ chặt cổ tay cô ấn sang hai bên. Lúc này, anh ta như dồn hết trọng lượng cơ thể mình đè lên người Liễu Ảnh, ánh mắt nhìn cô chăm chăm như thể muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.
“Liên quan gì tới anh? Dù sao tôi cũng không cần anh quản! Tư Đồ Không, anh có tư cách gì quản lý tôi hả?” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, cổ tay không ngừng vặn vẹo.